An Ca Ký Vi Từ


Nhìn đứa nhỏ mặt trắng bệch, cắn chặt môi, muốn đỡ tường đứng dậy, Nhan Đình An giơ tay ra đỡ lấy nhưng không ngờ lại bị An Ký Viễn gạt đi.
"Ương bướng cái gì?"- Nhan Đình An không quen với cái kiểu tính khí trẻ con này, vỗ một cái vào ót An Ký Viễn.
"Chỉ vì em là An Ký Viễn, anh mới không đến nơi đến chốn đánh em vài cái, nếu như là anh hai của em, ống nghe của Quý Phó khoa sẽ bể nát.”
An Ký Viễn cắn môi, phí hết sức lực chỉ có thể đứng ngay ngắn tại chỗ, mồ hôi rơi như mưa, mới vừa rồi còn muốn tự tay xoa mông nhưng bây giờ ngay cả chạm vào cũng không dám, chỉ một chút ma sát giữa vải vóc và da thịt đều đau đến tê tái.
Đáy mắt tuy còn cất giấu chút quật cường nhưng đau đớn phía sau nhắc nhở cậu không thể tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, chỉ có thể đem đôi mắt ướt nhẹp kia cúi đầu nhìn ngón chân.         
Anh Đình An cho đến nay chưa bao giờ bày ra tư thế anh lớn nghiêm nghị, lúc rảnh rỗi còn có thể vui đùa với cậu, có món ngon sẽ đem cho cậu ăn, nghe được chuyện vui cũng sẽ cố ý chạy đến kể cho cậu nghe,… một người luôn ôn hòa, vui vẻ như vậy một khi tức giận lên nghiêm khắc giáo huấn vẫn tạo ra một cảm giác áp bách rất kịch liệt.
Nhan Đình An xem bộ dạng đáng thương của đứa nhỏ, thanh âm cũng mềm mỏng hơn.
“Từ nhỏ đến lớn, chuyện của hai anh em, người lớn trong nhà đều đứng về phía em, em tự suy nghĩ một chút có bao nhiêu lần em thật sự có để ý lắng nghe? Lúc em đánh nhau, anh của em có kêu em dừng tay hay không? Không có cho em thời gian thu hồi nắm đấm sao? Không có lên tiếng cảnh cáo rồi mới ra tay sao? Có thể em vẫn đang oán trách anh hai em nghĩ em là không phục quản giáo! Thế em muốn như thế nào, muốn anh em chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên can, năn nỉ đứa trẻ nhà mình đừng đánh nhau nữa có được không? Là em cảm thấy bởi vì Kiều Thạc động thủ trước nên cái tát kia nên dành cho em ấy?”
"Em không có nghĩ như vậy!"- Ngoài miệng là cố chấp nhưng có thể nghe đến câu "đứa trẻ nhà mình", không biết làm sao, trong lòng An Ký Viễn lại có cảm giác phục tùng đến kỳ lạ, bờm sư tử dựng đứng trước đó đều lần lượt đổ sập xuống.

"Không có nghĩ như vậy là tốt nhất, bạn nhỏ An Ký Viễn."- Nhan Đình An lại chậm rãi nói.
"Người khác không biết thân phận của em nhưng chính em phải hiểu rõ vị trí của mình.

Anh em hai người có mâu thuẫn gì về nhà đóng kín cửa giải quyết không được sao.

Xem như anh của em- Quý Phó khoa đối xử có thật sự bất công, chẳng lẽ cũng cấp cho em một cây roi mây để tính toán với em ấy đã hành xử lỗ mãng bao nhiêu lần?"
An Ký Viễn bị đề nghị này làm hoảng sợ đến run bật người, nét mặt căng cứng, vội vàng lắc đầu, nỗ lực quên đi hình ảnh trong tưởng tượng.
Nào đến mức cần dùng đến roi mây, đứa nhỏ chỉ là có chút uất ức.
Ba mươi roi kia thật sự không có xuống tay quá nặng, muốn nói uất ức cũng không bằng làm công khai kiểm điểm sau trận viêm ruột thừa lần đó.

Đối mặt với khí thế bức người, bức đứa nhỏ kiêu ngạo lộ ra sự vô năng của mình đại khái còn khó chịu hơn ăn đòn dưới cơn tức giận thế này.
Mình làm sai, chịu chút uất ức cũng không có gì, nhưng không được dỗ dành liền cảm thấy thua thiệt rất nhiều.
Kỳ thực, ngày ấy từ An gia chạy được ra ngoài, An Ký Viễn có nằm mơ cũng không nghĩ đến anh sẽ đến tìm mình.

Đứa nhỏ nếm được một chút ngọt ngào sẽ tham lam nghĩ muốn càng nhiều hơn, muốn anh xoa đầu cậu hỏi xem có uất ức hay không, muốn anh giả vờ vô ý đến hỏi mình có thoa thuốc hay chưa…
Mối quan hệ có tốt đẹp hay không đều xuất phát từ sự yêu cầu và mong chờ của đôi bên.
Mười mấy tuổi An Ký Viễn tất nhiên rất để ý thể diện, thời kỳ trưởng thành điểm mẫn cảm nhất chính là muốn có tự tôn, ngày đó anh ở tại trường học đánh cậu, đánh từ lầu bốn xuống lầu một, đánh thẳng ra đến sân trường, chính mình ngoại trừ cắn chặt răng không rên rỉ, lại chỉ rống lên vài câu thì thôi, làm sao có nhiều tâm tình như lúc này.

An Ký Viễn không xác định, hôm nay chính mình có phải đã ham muốn quá nhiều.
"Tính cách anh hai đầu gỗ của em, không thích nói chuyện, không thích giải thích, ở bên ngoài chịu thiệt đó là em ấy tự tìm lấy."
Nhan Đình An cũng không cho rằng đứa nhỏ không nói tiếng nào chính là đang chuyên tâm nghe đạo lý, biểu tình cho thấy hồn phách đang phiêu du nơi nào rồi, giọng nói liền nâng cao mấy phần.
"Lẽ nào em cũng là ngày đầu tiên biết em ấy? Em ấy ăn no không có chuyện làm viết ra cho em một bản kế hoạch huấn luyện dày cộm như vậy? Ngay cả vào ca phẫu thuật đều ra câu hỏi vấn đáp, mỗi ngày đều cùng em huấn luyện đến trời tối đen, cứ tiếp tục như vậy làm sao tìm được chị dâu cho em? Em vì ngại đầu gối đau nhức mà trượt cầu thang, khi em muốn học tây y, bác An không đồng ý, anh của em đã quỳ dưới nền xi măng suốt một ngày một đêm còn không phải cứ theo lệ thường đi kiểm tra phòng, vào ca phẫu thuật.

Em ấy vì sao lại tình nguyện chịu phạt."
Câu nói vừa dứt, lỗ tai An Ký Viễn tức khắc dựng thẳng lên, ánh mắt kinh ngạc mở to sáng loáng hơn mặt chuông đồng, đứa nhỏ hiển nhiên cái gì cũng không biết.
Nhan Đình An đột nhiên có chút hối hận, đối với một đứa nhỏ gấp cái gì chứ.
Nhan Đình An hít sâu một hơi kiềm chế tâm tình, xoay người bước về bàn làm việc tắt máy vi tính, chuyển sang đề tài khác.
"Được rồi, lúc đầu cũng không muốn đánh em, sau này đừng ương bướng, cố chấp như vậy nữa, nên học hỏi một chút điểm tốt của anh hai em.

Thay quần áo đi, dẫn em ra ngoài chơi một chuyến.”

"Anh Đình An, anh nói…"
"Không có đánh đủ?"
An Ký Viễn đâu dễ dàng chịu từ bỏ, lời anh Đình An như tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu, cảm giác khiếp sợ dâng trào đến thoảng thốt.
"Anh Đình An!"
"Lớn tiếng cái gì?"- Ánh mắt nghiêm nghị, sắc mặt cũng lạnh đi.
“Chuyện em nên biết tự nhiên sẽ nói cho em biết, chuyện em không nên biết thì cả đời này cũng không cần biết.

Em đã lớn như vậy, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi đều không phân biệt được sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận