Nhan Đình An nhìn thấy viền mắt An Ký Viễn sưng đỏ cùng vẻ mặt nơm nớp sợ hãi chỉ gắp mỗi đậu que liền khẳng định Quý Hàng lại mắng người rồi.
Thật sự cũng hơi oan uổng cho Quý Hàng rồi.
Từ lúc An Ký Viễn nghe lời cởi quần xuống tự mình thoa thuốc, Quý Hàng chưa nói thêm một câu nào.
Toàn bộ mông đều sưng lên căng tròn, ứ máu, chỗ xanh, chỗ tím nhìn rất dọa người.
Da thịt nóng rát tiếp xúc với khí lạnh đối lập bên ngoài đồng dạng với bao nhiêu uất ức, thẹn thùng của An Ký Viễn cũng theo đó phơi bày ra.
Cậu đương nhiên không biết anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm giác được sự trầm mặc, ánh mắt kiên định đang nhìn chăm chăm vào người mình.
Bất luận là quyết định trong phòng mổ hay là mệnh lệnh trách phạt, xưa nay chưa từng có sự do dự.
An Ký Viễn cũng đoán không sai.
Đầu gỗ Quý Hàng, nét mặt đơ cứng như tượng sáp, không ai biết được anh đang suy nghĩ cái gì.
Anh đứng thẳng tắp trước bàn đọc sách hướng mắt về gương mặt ửng đỏ của em trai, nó đang không ngừng vặn vẹo thân người, cố sức đưa bình phun hướng về mông của mình.
Đứa nhỏ dùng mọi khả năng tưởng tượng, dựa trên hình thể giải phẫu, điều chỉnh góc độ nhưng hết lần này đến lần khác đều phí công, thuốc không có phun xuống mông được.
Quý Hàng nhìn không nổi nữa.
Anh tiến lên hai bước đoạt lấy bình phun, ấn vòi.
Thuốc phủ một lớp sương mỏng trên toàn bộ mông, bằng mắt thường có thể nhìn thấy bề mặt gồ ghề vì những vết sưng đan xen.
Quý Hàng không để tâm chuyện đứa nhỏ xấu hổ, hai tay cứ bấu chặt lấy vạt áo, chỉ đến thời điểm nó giơ tay muốn kéo quần lên thì giơ tay ngăn lại
Toàn bộ quá trình không nói một câu nào.
Hàng loạt động tác như mây trôi nước chảy, mang theo sự bá đạo không cho phép phản kháng.
An Ký Viễn hiện tại như chú cá nhỏ đang đấu tranh tư tưởng cuộn người nằm trên sô pha.
Chờ đợi thuốc khô đi, thời gian mấy phút đồng hồ lại như dài đến vô tận.
Toàn thế giới chỉ thu gọn trong hai bờ mông sưng tấy.
Không gian xung quanh, cánh tay đang buông thõng xuống sô pha, thậm chí cả gương mặt đang nóng bừng bừng, cậu đều không cảm giác được, chỉ có bờ mông kia là hiện thực rõ ràng nhất.
Hành động cứ lập đi lập lại, cơ hàm nhai đến mỏi nhừ, một cọng đậu que đều đã nhai đến mười bảy, mười tám lần.
Nhan Đình An mở miệng chọc cười vài câu, đáp lại đều là bộ dạng ủ rũ, vô hồn.
Tiếp nhận chén canh từ tay Quý Hàng, nhìn chằm chằm vào giây.
Quý Hàng bị ánh mắt thăm dò, lập tức chớp mắt ý bảo: Em không có đánh nó nha.
Nhan Đình An: Vậy làm sao lại uất ức thành như vậy?
Quý Hàng nhíu mày: Không nên có nhiều uất ức như vậy? Làm sai bị phạt còn không biết tỉnh lại, oan uổng nó sao?
Nhan Đình An cắn chiếc đũa.
Đó không phải lần đầu tiên Nhan Đình An cảm nhận được giao tiếp với đầu gỗ rất gian nan a.
Anh hiểu tâm tư của Quý Hàng, càng hiểu cái tính nết không biết co duỗi kia, nói Quý Hàng giống đầu gỗ cũng có vài phần oan uổng.
Lúc ai đó đang thái nguyên liệu cứ hai phút lại quay đầu nhìn đồng hồ, chuẩn bị sẵn thuốc trị thương, túi chườm nước đá lại chết sống đẩy anh ra làm người đi thoa thuốc.
Nhan Đình An đương nhiên sẽ không ở thời điểm Quý Hàng đang nghiêm mặt răn dạy chạy đến ôm đứa nhỏ vào lòng an ủi.
Cũng như, Quý Hàng không đồng ý An Ký Viễn học thủ pháp khâu vá vắn tắt của anh, anh cũng chỉ nhún vai nói nhẹ một câu “anh của em không cho”.
Thế nhưng, Nhan Đình An cũng có điểm mấu chốt a.
Anh đang rất đói bụng, muốn ăn cơm thật ngon a.
Lui một nghìn bước, ánh mắt đầy thâm ý hướng qua dĩa đậu que xào rồi dừng lại trên ngươi sư đệ.
Đầu gỗ kia cuối cùng cũng tiếp nhận được ám chỉ.
"Hai ngày không thấy, em biến thành thỏ con rồi sao?"- Quý Hàng gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt lên chén cơm của An Ký Viễn.
"Ăn thịt."
An Ký Viễn sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm miếng sườn, nửa ngày mới có phản ứng.
"Em tự mình gắp."
Kết quả đôi đũa vẫn như cũ tiến đến dĩa đậu xào như có mối thù truyền kiếp, lại gắp một cọng đậu que trực tiếp cho vào miệng.
Ăn cơm còn khó chịu hơn so với uống thuốc, khuỷu tay làm điểm tựa duy trì thân người đang vô cùng đau đớn, một chén cơm bị An Ký Viễn cọ quẹt đến thê thảm.
Quý Hàng tại thời điểm An Ký Viễn một lần nữa để đầu đũa va vào đáy chén phát ra tiếng vang lên tiếng mắng.
“Cầm đũa thế nào cũng không biết sao? Em đang ngồi cái kiểu gì? Càng lớn càng không có quy củ.”
An Ký Viễn muốn mở miệng nói lại đột nhiên không biết nên nói gì.
Chần chờ vài giây vẫn là hai tiếng: "Xin lỗi."
Hai tiếng xin lỗi này rất cung kính nhưng lại làm lòng Quý Hàng cực kỳ khó chịu.
Anh nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán An Ký Viễn cùng khuỷu tay chống lên bàn hằn đỏ cả lên, lên giọng.
“Không ngồi được thì đứng lên ăn.”
Đối mặt với sự trao đổi ánh mắt liên tục của hai anh lớn, An Ký Viễn đã cảm thấy xấu hổ vô cùng, muốn cậu giống như gậy kim cô dài 1m8 cắm thẳng đứng giữa bàn cơm không bằng đi đến góc nhà ngồi ăn cùng Aspirin.
"Không cần!"- An Ký Viễn nhạt nói.
"Là em nên đau."
Chỉ có sáu chữ.
Hai chữ đầu tiên tràn ngập kiên cường, đến một chữ cuối cùng hoàn toàn là tiếng khóc nức nở.
Câu nói rõ ràng đều là hờn dỗi, làm đôi mày của Quý Hàng nhíu lại càng sâu hơn.
An Ký Viễn căn bản không đụng đến miếng sườn xào chua ngọt kia ngay cả khi nó đã dính cơm, tựa như vô cùng ghét bỏ, chỉ gạt cơm trắng mà ăn.
Rõ ràng đều là món ăn cậu thích nhất nhưng cổ họng đều nghẹn lại.
Trong lòng tràn ngập chua xót, tâm tư nháo loạn.
Từ tối ngày hôm qua cậu đã rất háo hức mong đợi bữa cơm này nhưng không hề có sự ấm cúng như trong tưởng tượng.
Cảm giác bất lực xâm chiếm tất cả.
An Ký Viễn không biết từ lúc nào, bất kỳ một câu nói, một hành động nào của cậu cũng đều chạm vào điểm tối kỵ của anh.
Là vô tình tranh cãi, là cách cầm đũa, là tư thế ngồi sau khi bị đòn…
Có lúc, cậu thực sự cảm thấy ngay cả hô hấp của mình đều có sai.
Một ánh mắt của anh liếc qua, cậu cần phải lập tức quỳ xuống xin lỗi vì không có tính toán chuẩn xác số lượng hơi ẩm phát ra (ghi chú: số lượng hơi ẩm chính là số lượng không khí mỗi lần hít thở ra vào.)
Cậu từng cho rằng anh thích một đứa em hiểu chuyện, ngoan ngoãn nên cậu luôn cố gắng nghe lời; Cậu biết anh có kỳ vọng rất cao với mình nên rất cố gắng học tập; cậu biết anh là người rất có nguyên tắc, vì vậy mỗi lần làm sai chuyện tuyệt đối không tránh né, bị phạt cũng không xin xỏ.
Cậu không cần quá nhiều câu an ủi, chỉ cần một câu mềm mỏng của anh, dù cho vết thương trên người chưa kịp khỏi hẳn đều có thể mạnh mẽ đứng thẳng người dậy.
Anh lần đầu tiên chấm bài phân tích bệnh án của cậu, trang giấy A4 dày đặc ghi chú, phê bình, cậu đều đọc thuộc hơn cả trăm lần.
Cậu giấu trong lòng bao nhiêu chờ mong, chuyên tâm chờ đợi một câu tán dương, một câu khích lệ từ anh, hơi ấm từ những đầu ngón tay xuyên vào mái tóc cũng đủ hong khô tất cả mọi sự ẩm ướt.
An Ký Viễn vẫn trầm mặc ăn đậu que, sườn xào chua ngọt, canh gà, trứng chiên nấm hương, cá sốt cà đều không động đũa đến.
Không khí trên bàn ăn hoàn toàn đối lập với độ thơm ngon của những món ăn.
Lửa giận dâng cao, Quý Hàng nhìn An Ký Viễn cứ chăm chú ăn đậu que, vừa muốn mở miệng răn dạy thì có giọng nói vang lên đúng lúc chặn lại.
"Hôm nay, em làm sao rảnh rỗi qua đây?"
Nhan Đình An hơi nâng tầm mắt, không biết là vô tình hay cố ý chú ý đến động tác của Quý Hàng.
Không biết làm sao, Quý Hàng cảm thấy câu hỏi này mơ hồ mang theo vài phần bất mãn.
Nhận thức điều này làm anh tạm thời thu liễm lại tâm tình, ngăn lại đôi mày đang nhíu chặt, anh biết sư huynh thật sự đang rất đói bụng, đồng thời không muốn ăn một bụng đầy thuốc súng.
Quý Hàng nghĩ sư huynh muốn hỏi chính sự, liền theo quy củ đặt chén đũa xuống bàn, chăm chú đáp lời:
"Ngày hôm qua, Dư Điềm Điềm đã được chuyển ra khỏi ICU, Dương trợ lý cũng không còn giám sát chặt chẽ như trước, ngoại trừ không kiểm tra phòng và không thể làm phẫu thuật, sau khi tan ca cũng không tiếp tục đi theo nữa.”
Trọng tâm câu chuyện được chuyển hướng, đầu gỗ quả nhiên cần dùng phương thức giao tiếp của đầu gỗ, Nhan Đình An chợt cảm thấy, chén canh đều ngọt hơn rất nhiều.
“Nhanh như vậy đã ra khỏi ICU, nhanh hơn so với dự đoán, hồ sơ gửi đến email cá nhân, em đã xem chưa?”
"Đã xem rồi."
Nói đến bệnh tình, Quý Hàng đặc biệt hướng mắt về phía Nhan Đình An, tác phong nghiêm túc như đang trả bài.
Quý Phó khoa sớm đã thanh danh truyền xa lúc này trong vô thức đặt hai tay lên đùi như đứa trẻ con, giọng nói vô cùng rõ ràng, mạch lạc.
"Tình trạng sau khi rút ống dẫn lưu cũng không tệ.
Mỗi ngày có đến 80% thời gian thanh tỉnh, chỉ số sinh tồn rất ổn định, cũng không có dấu hiệu của biến chứng nào, tình trạng phù não gần như biến mất, ngày mai có thể bắt đầu giảm dần liều lượng các loại thuốc hỗ trợ.
Nhìn trước mắt chỉ có thị lực có chút ảnh hưởng nhất định, lực cơ bắp bên trái hơi suy yếu, ngày hôm nay lần đầu tiên bước xuống giường, giữ cân bằng cũng khá tốt."
Nhan Đình An không thích ở trên bàn cơm bàn luận công việc, nếu không phải ngày hôm nay thực sự phiền muộn chuyện Quý Hàng đấu tính khí với đứa nhỏ cũng không cần lấy nó làm đề tài dẫn dắt câu chuyện.
Anh có chút khó hiểu hỏi: “Cù Lâm không tìm em gây chuyện.”
Quý Hàng trầm tư một lúc rồi nói: "Không có, em cũng thấy có chút khác thường, ngày hôm trước sau khi nói chuyện với Cù Bí thư, vốn nghĩ sẽ có hành động gì lớn nhưng ngược lại càng thư thả hơn.”
Tình huống của Dư Điềm Điềm xem như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Thần kinh là điểm trọng yếu cũng dễ tổn thương nhất.
Đại não khống chế cảm xúc, hành vi, tính cách, ký ức,… của một con người, làm cho chúng ta trở thành một cá thể độc nhất vô nhị.
Đó là cơ quan quan trọng nhất, phải được nuông chiều, nâng niu nhất trong cơ thể con người.
Gãy xương vẫn có thể liền lại không có dấu vết, gan không ổn có thể cắt đi một phần, phần còn lại vẫn có thể bù đắp phần nào chức năng vốn có, ngay cả thiếu máu cơ tim đều có thể dựa vào ống nong khơi thông, trải qua quá trình rèn luyện lâu ngày cũng có thể khôi phục đến gần như chưa từng có tổn thương.
Nhưng một khi thần kinh có bất kỳ một sự tổn thương nào đều có thể làm bạn không còn là bạn của trước kia nữa.
Cơ thể con người không phải là vật chất, bệnh viện cũng không phải là tiệm sửa đồ.
Chuyện này đối với bác sĩ là một khái niệm rất bình thường nhưng không phải ai cũng có thể tiếp nhận.
Trong ý nghĩ của đa số bệnh nhân, bác sĩ giống như vị đại la thần tiên nào đó, búng một ngón tay, tất cả bệnh tật đều biến mất không còn một dấu vết.
Nhan Đình An tuy ngày thường là người rất vui vẻ nhưng không hề lạc quan một cách mù quáng.
"Em chú ý một chút, không nên khinh thường.
Trước mắt cũng không cần gấp gáp chuyện vào phòng phẫu thuật, anh thấy gần đây cũng không có ca bệnh đặc biệt phức tạp.
Im lặng chờ kết quả xử lý rồi mới bàn đến những chuyện khác.
Trưa hôm nay anh đã nói chuyện với Trần Chủ Nhiệm, ước đoán lần xử phạt này sẽ không nhẹ, em hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Là một người trưởng thành, Quý Hàng hoàn toàn có năng lực vì bất cứ hành vi, sự xung động nào của bản thân mà gánh chịu trách nhiệm.
Lúc này, răn dạy không phải là biện pháp tốt mà sẽ trở thành một gông cùm dư thừa.
Điều Quý Hàng cần không còn là khuyên nhủ hay giáo dục, mà là tín nhiệm và tôn trọng.
Quý Hàng đáp lời:
"Em hiểu rõ."
"Xử phạt cái gì?"
An Ký Viễn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt còn ngấn nước nhìn chằm chằm hỏi:
"Vì sao anh không thể vào phòng phẫu thuật? Anh bị giám sát là sao?"
Nói chuyện quá nhập tâm, Quý Hàng trong lúc nhất thời quên mất mọi chuyện liên quan đến Dư Điềm đều hoàn toàn giấu diếm đứa nhỏ.
Ánh mắt của Quý Hàng bỗng nhiên lạnh đi, giọng cứng rắn hơn:
"Không có chuyện của em.
Ăn cơm đi."
Không hề che giấu thái độ bỏ mình ở ngoài cuộc, trực tiếp dẫn đến sự phẫn nộ của An Ký Viễn.
Cậu từ nhỏ lớn lên bên cạnh ba, đối với sức mạnh của quyền thế, các cuộc đấu tranh quyền lực tuy không quá rõ ràng cũng là mưa dầm thấm đất.
Quý Hàng và Nhan Đình An nói mấy câu cũng đủ để cậu hiểu được bản chất của vấn đề.
"Em ăn no rồi."
An Ký Viễn để đũa xuống, trực tiếp đuổi theo ánh mắt đang né tránh của anh, ngay cả đau đớn phía sau đều tạm thời quên mất.
Cậu nhíu mày lại, từ góc cạnh khuôn mặt, một chút cũng không có tính trẻ con.
"Anh, Dư Điềm Điểm đã xảy chuyện gì? Xử phạt là do đâu, anh vì sao không thể vào phòng phẫu thuật?"
Quý Hàng run sợ nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén như dao.
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt em trai mà theo bản năng chuyển sang nét mặt răn dạy.
“Ăn mấy cọng đậu que thì no rồi? Cần anh phải nhắc lại cho em khi còn nhỏ kén ăn thì bị phạt như thế nào phải không?”
An Ký Viễn vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, dưới ánh đèn phòng ăn rọi sáng đáy mắt chôn sâu quật cường.
Cậu hiếm thấy không có bị câu răn dạy của anh hù dọa, trong đầu hiện tại chỉ có đoạn hội thoại giữa hai anh.
Đây chính là nguyên nhân mà mấy ngày nay đều không thấy mặt anh? Đêm đó không có dẫn mình về nhà anh là vì lý do này? Vài ngày trước anh và sư huynh nói chuyện có chút lập lờ là vì muốn giấu giếm chuyện này? Dựa vào đâu cậu cái gì cũng không được biết?
Quý Hàng lạnh lùng nhìn đứa em đang đưa tâm hồn đi vào cõi thần tiên, ở bên cạnh liên tục nhận được ánh mắt đầy ám thị của sư huynh mà đè xuống tính khí nói:
“Anh hiện tại không muốn tính toán thái độ không có quy củ này của em.
Ăn hết chén cơm rồi vào thư phòng đứng tỉnh lại, anh còn vài chuyện cần nói với em.”
An Ký Viễn làm gì còn nuốt trôi cơm, sự hiếu kỳ dâng cao, phía sau đau nhức khó chịu, muốn duy trì tư thế ngồi đã vô cùng khó khăn, huống chi… Chua xót trong lòng sớm đã lan tỏa khắp ngũ tạng lục phủ, mỗi một hạt cơm đi vào lại như một lần tinh bột bị chất chua axit hòa tan mất dạng.
Mà đoạn đối thoại giữa hai anh lớn trên bàn ăn đã khuấy động thêm tâm tình của cậu.
"An Ký Viễn.
Anh đang nói chuyện với em."
Thanh âm Quý Hàng trầm đi, như vực sâu không thấy đáy.
Cơn tức giận đã dâng trào đến ranh giới sắp bùng nổ.
An Ký Viễn di chuyển ánh mắt lạnh nhạt từ bàn cơm qua đến gương mặt lạnh băng của anh.
Cậu rất bình tĩnh nhìn anh, giọng nói chưa bao giờ kiên định như lúc này, không dông dài chất vấn.
"Anh! Em cũng đang hỏi anh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Từng chữ đều chứa đầy khí phách..