Quý Hàng và Kiều Thạc, trong suốt 6 năm chung sống với nhau đến nay chưa từng xảy ra trạng thái như bây giờ.
Không phải chiến tranh lạnh, không có bất mãn hay tức giận, đơn giản là không còn thân cận.
Kéo dài đến gần cuối tuần, thái độ hời hợt mà Kiều Thạc đối với Quý Hàng ngày càng rõ ràng, vẫn cùng nhau tan sở, cùng về nhà ăn cơm, cùng thảo luận hồ sơ bệnh lý, hết thảy nhìn rất hòa hợp như cũ nhưng không còn đùa giỡn thân mật như mọi khi.
Quý Hàng đều thấy được, đều cảm nhận rõ ràng Kiều Thạc giống như muốn kéo giãn mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng Quý Hàng lại không nghĩ chủ động trước.
Quý Hàng luôn kiên định với ý nghĩ một người trưởng thành sẽ có thái độ xử sự của riêng mình.
Quý Hàng không nghĩ bản thân có quyền yêu cầu Kiều Thạc phải có thái độ thế nào đối với An Ký Viễn, cậu nhóc chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình là đủ rồi.
Trước khi đi ngủ, Kiều Thạc chạy đến phòng của Quý Hàng, do dự một lát rồi gõ cửa.
Quý Hàng đã mấy năm chưa nghe tiếng gõ cửa, nhíu mày một cái đáp lời:
“Vào đi!”
“Thầy, em chỉ muốn hỏi ngày mai đến nhà nên chuẩn bị lễ vật gì không?”
Kiều Thạc không bước vào, chỉ đứng ngay cửa.
Quý Hàng dựa người ở đầu giường đọc tài liệu, ngẩng đầu nói:
“Không cần.
Nếu ba thầy cho em cái gì, cứ nhận lấy.”
“Ưm.”
Trong phòng nhàn nhạt hương tinh dầu, Quý Hàng rủ xuống mái tóc vẫn còn ẩm ướt.
Một khoảnh khắc yên ắng, Kiều Thạc nghĩ nên rời đi.
“Khẩn trương?”
Quý Hàng cười hỏi, giọng nói ấm áp có tác dụng trấn an lòng người.
“…”- Kiều Thạc cúi thấp đầu, có chút lúng túng, xoa xoa bàn tay.
“Không có.”
Quý Hàng cười yếu ớt, vỗ vỗ tay xuống mặt nệm.
“Đến đây ngồi!”
Kiều Thạc cắn răng suy nghĩ một lát mới bước đến nhưng ngồi hơi cách xa Quý Hàng.
Mặt nệm rất mềm mại, mông tuy không trầy da nhưng tụ máu bầm lại cần nhiều thời gian tịnh dưỡng, Kiều Thạc hiện tại mỗi khi muốn ngồi xuống đều rất cẩn thận, từ tốn.
Quý Hàng không có vạch trần chút tâm tư kia, chẳng qua tùy ý đặt tài liệu xuống giường, tự nhích người đến gần, rất thoải mái nói:
“Khẩn trương cũng không lạ, thầy cũng khẩn trương.”
Kiều Thạc kinh ngạc nhìn thầy, về nhà của mình cũng khẩn trương là lần đầu cậu mới nghe a.
Nụ cười Quý Hàng được ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ soi sáng, hiện ra một đường cong đẹp mắt, giọng điệu mang theo mấy phần chột dạ:
“Thầy mỗi lần về nhà đều cùng ba huyên náo một trận không vui, tự nhiên dần hình thành sợ về nhà, nhưng thầy đã đáp ứng anh Đình An, ít nhất hai tuần lễ phải về nhà một lần…”- Quý Hàng chợt dừng lại, khẽ thở dài một hơi.
“Mấy năm nay thật có chút lười biếng.”
Kiều Thạc không phải người âm trầm, sâu sắc nhưng với những lời này đặc biệt thấu hiểu.
Nhưng trong thời khắc này, hai người một nằm một ngồi, chăn nệm mềm mại làm cả người phần nào thoải mái hơn, Kiều Thạc bất tri bất giác tháo xuống phòng bị nói:
“Vài tuần lễ mới gặp mặt một lần chẳng trách An Ký Viễn cảm thấy thầy không thích cậu ta.”
Quý Hàng kinh ngạc, dựa thẳng người lên hỏi:
“Nó nói với em?”
Kiều Thạc muốn chối, nhưng cậu thật sự không có thói quen nói dối thầy, gật đầu một cái.
“Thật ra cũng không thể gọi là oán trách.”
“Nó dĩ nhiên không dám.”- Quý Hàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng điệu cứng rắn không ít.
Kiều Thạc run bật người, cúi đầu thì thầm: “Hung dữ như thế làm gì chứ?”
Quý Hàng bị câu nói kia làm sửng sốt, đột nhiên ý thức vừa rồi mình có chút quá khích, phải mất thêm một lúc mới ổn định tâm tình, thở dài hỏi:
“Tiểu Thạc, em không ghét An Ký Viễn chứ?”
Kiều Thạc ngẩng đầu, ánh mắt đầy bất mãn khẳng định.
“Dĩ nhiên không có.”
Kiều Thạc biết rõ nội tâm bị tác động mỗi khi An Ký Viễn xuất hiện, nhưng cậu không hề ghét bỏ cậu ta.
Quý Hàng cười nhạt.
Không biết vì sao Kiều Thạc cảm thấy trong nụ cười kia mang nhiều thê lương đến vậy.
“Vậy thì tốt, thầy đời này có thể không làm được một người anh trai tốt nhưng em không chừng có thể.”
———————
Biệt thự An gia còn tráng lệ hơn cả trong tưởng tượng của Kiều Thạc.
Ngói xanh lưu ly, cửa gỗ cao lớn, mỗi một vật bày trí đều được chạm khắc vô cùng sắc sảo.
Bàn trà được làm bằng gỗ đàn hương thượng hạng, bên trên còn bày thêm một bộ văn phòng tứ bảo cùng một chậu hoa cúc nhỏ đang khoe sắc rực rỡ.
Khắp nơi đều toát nên khí chất của văn nhân, ẩn nét trầm cổ lâu đời.
Kiều Thạc đứng sau thầy nửa bước chân, Trần quản gia đã đi mời An Sinh, thầy cũng không có ý ngồi xuống.
“Thầy!”- Kiều Thạc hít hít mũi hỏi:
“Sao không có mùi thuốc?”
Quý Hàng nghiêng đầu trợn mắt: “Ba thầy là Trung y chứ không phải điều chế dược liệu.”
An Sinh và An Ký Viễn cùng đi ra phòng khách, Kiều Thạc liền bị thu hút bởi hình ảnh cậu trai trẻ đi theo phía sau ba mình.
Không có chút nào khoe khoang mũi nhọn, thêm mấy phần nội liễm, trầm tĩnh, khí chất quả thật rất giống thầy.
“Anh hai!”
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng Kiều Thạc lại không cảm nhận được mấy phần cảm tình.
Nơi đó chỉ có sự quật cường, không cam lòng, không an phận, cùng chút thận trọng dò xét.
Quý Hàng nhàn nhạt liếc nhìn, ngay cả một cái gật đầu nhẹ chứng tỏ đã nghe thấy cũng không có, cả người lại đột nhiên tản ra khí chất đầy lạnh lùng.
Đó là cái khí chất cao cao tại thượng trong truyền thuyết của thầy mà lần đầu tiên Kiều Thạc được cảm nhận, không hề có bất kỳ cảm giác thân cận nào.
Kiều Thạc hít một ngụm khí lạnh khi chợt phát hiện mình không hề nhận ra được đây là người thầy đã sống cùng mình 6 năm qua.
Nhưng biểu tình của An Ký Viễn không có nhiều biến hóa, cậu quá quen thuộc với thái độ lạnh lùng này của anh hai, nó đã là bài học vỡ lòng mà cậu phải học thuộc lòng từ hơn 10 năm trước.
Quý Hàng hơi cúi đầu, hướng An Sinh chào hỏi, vô luận là giọng điệu, câu nói hay động tác đều chuẩn mức, không có chút dư thừa nào.
An Sinh mặc một bộ trường bào màu xanh thật giống như mấy vị quan lớn ngày xưa, nhìn Quý Hàng nhàn nhạt nói:
“Đến rồi!”
Quý Hàng giống như đang báo cáo công tác với Viện trưởng, chuẩn mực đáp lời:
“Dạ, là dẫn Tiểu Thạc đến ra mắt.
Tiểu Thạc, mau chào hỏi.”
Kiều Thạc học theo bộ dáng của thầy hơi cúi đầu chào.
Cậu không phải đứa trẻ sinh ra từ gia tộc lớn đầy khuôn phép, lại không có sự thân cận với người có khí chất lớn như vậy, khó tránh có chút lúng túng.
“Xin chào bác An, cháu tên là Kiều Thạc.”
Kiều Thạc lễ phép mỉm cười, kinh nghiệm sinh tồn từ nhỏ đã nói cho cậu biết, bất kể đối phương là ai, lần đầu tiên gặp mặt, mỉm cười là hành động không sai.
An Sinh không hề mang khí thế “nhất gia chi chủ” bá đạo, lẫm liệt như tưởng tượng của Kiều Thạc.
Một ít tóc mai ngã trắng tương phản với vầng trán phẳng lì đã bán đứng tuổi tác thật của ông.
Giữa hai hàng lông mày đậm vẫn loáng thoáng nét ác liệt bá đạo thời trẻ nhưng hôm nay dường như chỉ còn lại vết hằn của năm tháng cùng sự day dứt không biết làm sao thỏa hiệp.
Rốt cuộc vẫn là đại nhân vật lăn lộn bao năm, hô mưa gọi gió trong giới y học, một chút khí chất phảng phất kia cũng đủ làm Kiều Thạc dựng thẳng cả lỗ chân lông.
An Sinh gật đầu hỏi: “Cậu là học trò của Tiểu Hàng?”
Kiều Thạc không nhìn người nữa mà nhìn xuống sàn nhà đáp lời:
“Dạ phải.”
Một khoảng yên lặng ngắn ngủi, An Sinh thậm chí không có gọi cậu ngồi xuống mà tùy ý ra lệnh cho An Ký Viễn đứng ở phía sau.
“Tiểu Viễn, dẫn khách đi thăm nhà một vòng đi.”
Kiều Thạc sửng sốt, theo bản năng nhìn thầy.
Quý Hàng quay đầu tỏ ánh mắt trấn an: “Đi đi, không sao.”
Kiều Thạc không phải để ý chuyện sẽ đi cùng An Ký Viễn mà do cảm nhận được thái độ lãnh đạm của An Sinh đối với thầy và ngược lại, trong lòng rạo rực một tia dự cảm bất thường.
Nói thế nào cũng là cha con ruột thịt, một tháng không gặp mặt nhưng trong mắt lại không tìm được chút cảm giác thân tình nào cả.
Vừa đi khỏi khúc quanh, Kiều Thạc quay đầu nhìn lại với ánh mắt đầy lo lắng, vừa vặn bị An Ký Viễn bắt được.
Cậu nhóc buồn cười nói: “Đó là con trai của ba tôi, anh còn sợ ba sẽ ăn thịt anh ấy sao?”
Kiều Thạc thu ánh mắt, quay đầu với vẻ mặt ngây thơ, giọng giễu cợt:
“Là vì cậu chưa được thấy dáng vẻ mất hồn của thầy sau mỗi lần về nhà.”
An Ký Viễn rõ ràng sửng sốt, mấp máy môi nhưng thật lâu sau mới nói:
“Đó là con đường anh ấy tự chọn lấy.”
Kiều Thạc kinh sợ, chẳng qua cậu không hề muốn từ An Ký Viễn nghe được những chuyện ngày trước, nếu muốn biết phải nhất định từ chính miệng thầy nói ra.
Kiều Thạc cúi đầu chỉ vào cánh tay cậu nhóc.
“Kéo tay áo lên cho tôi nhìn xem.”
An Ký Viễn lúng túng giấu đi cánh tay.
“Đã tốt lắm, mấy ngày nữa có thể cắt chỉ.”
Kiều Thạc trời sinh tính tình thẳng thắn, sảng khoái, đi theo Quý Hàng mấy năm cũng không thể học được bộ dáng vui buồn không lộ mặt.
Nhìn dáng vẻ không tự nhiên của An Ký Viễn, Kiều Thạc liền cau mày, lớn giọng:
“Đến tôi cũng không cho xem? Nhanh lên, tôi đã rất lâu không có khâu vết thương ngoài da, thừa lúc tôi chưa tự mình động thủ nhanh kéo tay áo lên.”
An Ký Viễn khẩn trương: “Anh hai còn ở phòng khách, đừng lớn tiếng.”
Kiều Thạc lúc này mới nhớ đến chuyện An Ký Viễn nhờ cậu không nói cho thầy biết, nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu nhóc, cậu ngượng ngùng nói:
“Chuyện đó… anh cậu đã biết.”
“Cái gì!”- An Ký Viễn hét lên.
Kiều Thạc gãi gãi đầu, không biết xấu hổ nhìn người.
An Ký Viễn ngẩn người, không ngờ không có ý oán trách Kiều Thạc mà lại cẩn thận hỏi:
“Anh có hay không bị đòn?”
Kiều Thạc đỏ bừng mặt, hung tợn trợn mắt, xoay người đi thẳng vào hậu viện, chỉ còn lại An Ký Viễn một người ở nơi đó với trăm ngàn cảm xúc dâng trào.
Hai cậu trai trẻ, Kiều Thạc cũng không có lòng hiếu kỳ quá lớn, mặc dù An gia không nhỏ, nhưng đi dạo hết một vòng cũng chỉ có 20 phút.
Thời điểm một lần nữa bước vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt quả thật muốn dọa chết hai đứa nhỏ.
An Sinh ngồi trên ghế chậm rãi rửa bộ ấm trà, nước sôi tỏ làn khói nghi ngút, đối diện chính là Quý Hàng một thân người quỳ thẳng tắp
—————————–.