An Ca Ký Vi Từ


Kiều Thạc tuyệt đối không ngờ rằng, Quý Hàng thốt lên câu nói không muốn nhìn thấy mặt cậu kia cũng không chỉ là nói suông.
Đêm đó, Quý Hàng không có về nhà.
Kiều Thạc nhìn cơn mưa rỉ rả bên ngoài cửa sổ, nghĩ thầm là thời tiết không tốt, trong phòng bệnh bận rộn, thông thường chỉ cần một ca bệnh nguy cấp, nếu cần phải phẫu thuật, thầy cũng thường phải ở đến hơn nửa đêm hoặc đến gần sáng, vì để giảm bớt thời gian bôn ba ngoài đường, cũng thường ngủ lại phòng làm việc.
Cậu tự an ủi mình như thế, mơ màng ngủ đến hai ba giờ sáng.

Ngoài cửa sổ có một chút động tĩnh, đều làm Kiều Thạc vểnh tai lên nghe ngóng.

Nhưng suốt cả đêm chỉ có tiếng chim hót gọi bầy véo von.
Buổi sáng, Kiều Thạc hâm nóng nồi cà ri thịt bò hôm qua, để vào hộp cơm.

Thầy không có ở phòng làm việc, cậu để hộp cơm giữ ấm lên bàn trà.

Một phần khác thì để lên bàn của An Ký Viễn.

Kiều Thạc cảm thấy, ánh mắt của An Ký Viễn ngày hôm nay nhìn mình có chút gì đó kỳ quái, thậm chí là mang theo chút tức giận.
"Làm sao vậy?"- Kiều Thạc nghiêng đầu nói.
An Ký Viễn nhíu mi chất vấn, giọng cứng rắn:
"Anh đã làm thủ tục chuyển đến Du sơn?"
An Ký Viễn đột nhiên nghiêm túc như vậy, Kiều Thạc cảm thấy không quen, cũng không muốn nói dối.
"Đã làm rồi."
Thủ tục nhân sự một khi đã làm, muốn rút về cũng rất khó khăn, An Ký Viễn tối hôm qua liên lạc hết thảy tài nguyên mình có thể nghĩ đến, cuối cùng vẫn không thể không nhờ đến ba xin giúp đỡ.

Chuyện này, cậu dù không tức giận bằng anh nhưng xác thực rất không hài lòng, cậu hiểu rõ sự kiêu ngạo của anh, hành động vĩ đại kia của Kiều Thạc rõ ràng chính là một cái cái tát vang dội đánh vào mặt anh, vào tình thầy trò suốt sáu năm qua giữa bọn họ.
An Ký Viễn lạnh lùng hỏi:  "Khi nào thì đi?"
"Năm sau.

Tháng sau a!"
Kiểm tra phòng hôm nay là Tiêu Triều Nam dẫn đầu, Quý Hàng đi ở phía sau, toàn bộ hành trình, một ánh mắt cũng không cho Kiều Thạc.

Đến phiên Kiều Thạc báo cáo ca bệnh, cậu giống như một bác sĩ mới đến len lén dò xét thầy, thầy chỉ cúi đầu xem báo cáo, vẫn không ngước mắt, duy nhất khi có vấn đề trọng yếu mới trực tiếp đi ngang qua Kiều Thạc, trực tiếp trao đổi với Tiêu Triều Nam.

Là một sự trầm mặc, cảm giác vô cùng bị kìm nén.
Kiều Thạc thầm nghĩ, thầy có thể do tối hôm qua quá mệt mỏi, tiến độ di chuyển đều chậm hơn rất nhiều.
Nhưng mà, mấy lần đi ngang qua phòng làm việc, nhìn thấy hộp cơm vẫn không hề nhúc nhích, cậu mới sinh ra hoài nghi đối với cảm giác thoải mái trước đó của bản thân.
Thẳng đến, cầm trên tay phương án phẫu thuật vừa sửa đổi, Kiều Thạc rốt cục không còn cách nào tiếp tục lừa mình dối người – thầy thật sự không muốn nhìn mặt cậu, ngay cả phụ tá phẫu thuật cũng thay đổi.
Trong ấn tượng của cậu, thầy hầu như chưa từng làm qua chuyện thế này.
Thầy chưa bao giờ đem cảm xúc cá nhân vào ca phẫu thuật, đó là tố chất chuyên nghiệp, là giáo dưỡng nghề nghiệp cơ bản nhất mà thầy luôn tôn thờ.
Thầy luôn có năng lực khống chế tâm tình cực đại nên đại đa số thời điểm không ai có thể dò xét được biểu tình.

Thỉnh thoảng khi xuống phòng khám, để trấn an bệnh nhân có thể nhẹ nhàng mỉm cười một cái, đến khi phẫu thuật đeo khẩu trang vào, che hết nửa gương mặt, chỉ còn lại ánh mắt nghiêm nghị không cảm xúc.
Lãnh tĩnh, trấn định, không vui đùa, một khi đã mặc lên áo phẫu thuật đều phải dồn hết tâm trí lên người bệnh nhân.
Cho nên, Kiều Thạc hoàn toàn không ngờ đến thầy không muốn vào ca phẫu thuật với cậu.

Rõ ràng, mỗi một ca phẫu thuật trong tháng này đều có thể xem là một lần cơ hội để thầy trò còn gặp được nhau.
"Kiều Thạc! Cậu kéo đi đâu vậy? Chỗ phẫu thuật đều bị cậu che mất rồi."
Kiều Thạc nhanh chóng hoàn hồn, điều chỉnh góc độ.
"Xin lỗi, thầy Chu."
Chu Tuần Ảnh liếc nhìn Kiều Thạc một cái, hơi nghiêm giọng nói:
"Còn chưa đi mà cả ngày đã mất hồn mất vía, chuyên tâm đi!"
Giải phẫu làm được phân nửa thì có điện thoại từ phòng bệnh, là An Ký Viễn gọi đến.
"Thầy Chu, bệnh nhân giường số 3 vừa chuyển xuống chụp cộng hưởng từ, bên đó nói rằng bà ấy mắc chứng sợ hãi không gian hẹp tương đối nghiêm trọng.

Em hiện tại sẽ xuống xem thử, nếu cần phải dùng thêm thuốc an thần có được không ạ?"
"Có thể, có thể!"- Tuần Ảnh vui vẻ đáp lời, giọng còn khá ân cần.
"Cậu cứ dựa vào tình hình thực tế quyết định, không thành vấn đề!"
"Cảm ơn thầy Chu."
Tuần Ảnh trở về bàn mổ, không biết vô tình hay cố ý, đảo mắt qua Kiều Thạc.
"An Ký Viễn này, năng lực ngày càng tiến bộ, xử sự làm người đúng mực, mới vào khoa mấy tháng đã khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa."- Tuần Ảnh vừa nói vừa cười híp mắt.
Bác sĩ gây mê cũng ngẩng đầu nói: “Là người đã trình bày ở MDT ngày hôm qua?”
Tuần Ảnh tiếp tục ngợi khen: "Suy luận về quá trình cầm máu, đông máu đến cả Quý Phó khoa còn gật đầu tán thưởng đấy thôi."
Bác sĩ gây mê bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh mỗi lần chung ca phẫu thuật giữa Quý Hàng và An Ký Viễn, đây được xem như câu chuyện truyền kỳ dài tập được lưu truyền trong khoa của bọn họ.
"Đó là An tiểu thiếu gia, thảo nào Quý Phó khoa coi trọng cậu ấy như vậy."
Tuần Ảnh nhíu mi, cười mà như không cười nhìn Kiều Thạc nói:
"Bầu không khí trong phòng cũng rất trọng yếu, các sư huynh, sư tỷ trong tổ A chúng ta đại đa số đều tương đối khách khí."
Kiều Thạc mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.
An Ký Viễn đi đến phòng chụp cộng hưởng từ, bà dì tóc xoăn đang ngồi trên giường, một tay cầm chặt lá bùa mấy hôm trước cậu vẽ ấn trước ngực, một tay nắm chặt thành giường, miệng há lớn thở hổn hển, bác sĩ khoa hình ảnh thì đang tận lực an ủi, khuyên nhủ.
"Bác sĩ An, cậu đến rồi!"- Bà dì tóc xoăn đứng dậy níu chặt vạt áo An Ký Viễn.
"Cái máy này rất dọa người a, tiếng kêu rất lớn, còn phải ở trong đó đến 20 phút, tôi chịu không nổi, tôi không muốn làm đâu."
Bác sĩ khoa hình ảnh thấy An Ký Viễn nhịn không được oán trách.
"Lúc chuyển bệnh nhân xuống cũng không nói có chứng hoảng sợ, ngay cả một người nhà cũng không có, chúng tôi đã thử qua hai lần rồi, tìm đủ cách nhưng vẫn không làm được."
Chụp cộng hưởng từ mang đến độ chính xác cao hơn trong việc xác định vị trí của khối u, không thể không làm.
An Ký Viễn nhìn bà dì tóc xoăn nói: "Chồng của dì đâu, cháu gọi ông ấy đến ở bên cạnh dì?"
Bà dì tóc xoăn có chút không cam lòng, xoa xoa bắp đùi nói.
"Ông ấy có gắn máy trợ tim, bác sĩ nói không thể vào phòng này?"
"Cháu gọi điện thoại cho con trai của dì.

"
An Ký Viễn lấy điện thoại ra liền bị bà ấy ngăn lại:
"Không cần a, nó rất bận rộn, đừng quấy rầy nó."
"Vậy dì nói nên làm sao, cộng hưởng từ này nhất định phải làm, không làm thì không thể phẫu thuật được."
Vật bằng kim loại không thể xuất hiện trong phòng cộng hưởng từ, tìm toàn bộ khoa phòng cũng không tìm ra được một cái ghế gỗ, An Ký Viễn chỉ có thể khom lưng tựa bên giường, hai tay bị bà dì tóc xoăn nắm chặt, có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy.
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của kỹ thuật viên:
"Đừng cử động a, tiếng động có chút lớn, kiên trì một chút."
Móng tay bà ấy cắm sâu vào lòng bàn tay An Ký Viễn đau nhói.
Cậu nhíu mày lại, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai.
"Làm tốt lắm, cố gắng duy trì một chút nữa."
Chụp cộng hưởng từ xác thực rất dễ làm người hoảng sợ, không gian âm u, trên đầu bị mạnh kim loại giữ chặt, thanh âm rất lớn làm người giật mình nhưng vẫn phải luôn giữ cơ thể trong trạng thái bất động.
Người mắc chứng hoảng sợ không gian hẹp, nếu tình trạng nặng, đến ngay cả đi thang máy cũng là một loại dày vò, bọn họ trải qua, không chỉ đơn thuần là chướng ngại tâm lý, mà càng nhiều là sinh ra một chuỗi phản ứng sinh lý như tim đập nhanh, tăng huyết áp, thở dốc, toàn thân run rẩy,…
Đây là An Ký Viễn gặp được lần đầu tiên trong bệnh viện, cậu nhìn thái dương ướt nhẹp mồ hôi của bà dì lại chợt nhớ đến hình ảnh của anh.
An Ký Viễn không có sợ bóng tối, cậu từ nhỏ đã không sợ, nhưng anh thì có, từ nhỏ đã rất sợ bóng tối, hoảng sợ đến ầm ĩ.

Chỉ là người nọ, từ nhỏ đã không cho phép bản thân để lộ ra nửa điểm yếu đuối nào, Vì vậy, An Ký Viễn cũng liền giả vờ như không biết.
"Anh, có sấm sét rồi, anh có thể ngủ với em không?”- Kỳ thực là để cho em ngủ cùng anh nha.
Khi đó, An Tiểu Viễn chỉ có bốn năm tuổi, ôm gối đầu leo lên giường của anh hai so với giường mình càng lưu loát hơn.
Quý Hàng đắp kín mềm cho em trai, nhìn nó dần dần thoải mái chìm vào giấc ngủ.
"Em đã đi đâu!- Quý Hàng dù còn nhỏ tuổi nhưng khí thế dạy dỗ em trai vẫn rất khủng bố.
"Hơn nửa đêm còn chạy loạn cái gì? Ai cho em đi ra ngoài."
An Ký Viễn chạy nhào vào lòng anh, cảm nhận lồng ngực anh không có phập phồng, hổ thẹn thì thào.
"Xin lỗi anh, em về sau không chạy đi lung tung nữa, xin lỗi, anh đừng sợ…  "
Đứa nhỏ nhìn thấy sao băng rất đẹp, muốn nhìn thử xem nó có rơi vào trong nhà của mình không, nó biết anh sợ tối, nên muốn nhặt về cho anh xem.
Nhưng vật đổi sao dời, những mềm mại ôm ấp, cùng những mũi dao sắc bén làm sao lại dần hòa chung một chỗ.

An Ký Viễn bắt đầu phân không rõ, những cảm giác ấm áp, những gì cậu ra sức muốn giữ lấy rốt cuộc chỉ còn lại đáy lòng rỉ đầy máu,
Có một vài bí mật, một khi che giấu chính là cả đời.
Quý Hàng cả đời này sẽ không biết, em trai của anh cho đến bây giờ đều không hề sợ bóng tối.
Tựa như, Quý Hàng tất nhiên mệnh lệnh cho An Ký Viễn giữ chặt miệng của mình, Kiều Thạc vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được thầy của cậu buổi tối hôm qua không có ở bệnh viện khám gấp mà là ở trong phòng trà An gia quỳ suốt một đêm.
Quý Hàng sợ bóng tối, là khi còn bé để lại di chứng.

Bởi vì luôn luôn phải mở to mắt, chứng minh rằng bản thân mình vẫn còn sống.
Mỗi lần trước khi ngất đi đều có một loại cảm giác bất lực, chứng kiến mọi thứ trước mắt dần mất đi ánh sáng cho đến khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Cái gì cũng làm không được, chỉ có thể mặc cho thân thể kia bị mất đi khống chế mà ngã xuống.
Trong tay mồ hôi lạnh ngày càng nhiều, Quý Hàng đã rất lâu không có quỳ thời gian dài như vậy, năng lực khiêng phạt đúng là suy thoái rất nhiều.
"Con là đang cầu xin ta?"- Trong mắt An Sinh tràn ngập sự hèn mọn.
"Phải."
"Đây là thái độ cầu xin của con?"
Cũng bởi vì một câu nói này, Quý Hàng càng quỳ không hề do dự.
Đây là ngày thứ hai, thái độ của An Sinh vẫn không hề buông lỏng.

Tiểu Viễn chạy đến trước mặt ông tranh cãi, ông có thể không có để ý, nhưng đối mặt với đứa con lớn xưa nay đều không thuận theo này sẽ không có dễ dàng bỏ qua.
Quý Hàng không có biện pháp khác, anh không có tài nguyên đủ sức làm vũ khí kiềm chế ba nhưng anh biết rõ ba muốn thể diện, quỳ xuống cầu xin, ở đại sảnh của An gia thường có người giúp việc lui tới, nói sao cũng không tính là đẹp mặt.
Anh dù cứng đầu nhưng anh không thể dùng tiền đồ của Kiều Thạc đi đổi lấy tôn nghiêm của mình.
“Cạch!”
Đèn ở góc phòng bật sáng, là mức ánh sáng thấp nhất nhưng đủ thắp nên chút nhiệt độ cho căn phòng.

Động tác rất nhẹ, hiển nhiên là không có ý định ở lâu, nhưng vẫn bị một tiếng gọi kiên định làm dừng bước.
"Tiểu Viễn!"
An Ký Viễn căn bản không nghĩ đến dừng bước, đưa lưng đối mặt với anh, bởi vì căn bản không nghĩ đến cho nên cũng thốt lên một câu theo bản năng không lường trước được.
"Không phải em!"
(Thấy cưng ghê chưa?)
Nói xong liền phát hiện mình quá ngốc nghếch, không có não đi.
Quý Hàng liếm nhẹ đôi môi khô nứt nẻ, nhẹ giọng gọi:
"Qua đây."
Đêm rất yên tĩnh, không gian rộng lớn chỉ có anh em hai người, bóng cây đung đưa theo cơn gió bên ngoài cửa sổ.

Ánh sáng yếu ớt phản chiếu bóng dáng.

An Ký Viễn không hề muốn đi nhưng hai cái đùi lại không nghe sai khiến.
Quý Hàng nhìn em trai bước đến gần, liền nghiêng đầu nhìn, chân mày hơi nhíu lại
"Chuyện của sư huynh, em cũng vừa mới biết, có phải không?"-Giọng hơi khàn, lộ ra vài phần hiếm thấy suy yếu.
An Ký Viễn cắn môi, uất ức như dòng thác tuôn trào.
Quý Hàng xác thực không thích thái độ khiêu khích của đứa em, trầm giọng hỏi.
"Vì sao không giải thích?"
Giải thích? Bị hiểu lầm vốn đã đủ làm cậu rất đau lòng rồi, lại còn muốn quay đầu trách cậu vì sao không giải thích?
Anh là không nên hỏi!
Là không nên nghi ngờ em!
Chớ nên ở mối quan hệ vốn rất yếu ớt này lại đá thêm một cước!
"Tại sao phải giải thích?"- Như một chú sư tử con nổi giận xông thẳng vào nhà dân, An Ký Viễn tức giận chống đối nói.
"Chuyện bà ngoại của Kiều Thạc, anh có giải thích với em sao, anh bị Cù Lâm chèn ép, đình chức, giám sát có giải thích với em sao, anh lập di chúc, chỉ định người giám hộ có giải thích với em sao? Em dựa vào cái gì phải giải thích với anh!"
An Ký Viễn cảm thấy rất khổ sở, thậm chí bi ai, cho dù luôn không ngừng nhắc nhở chính mình, cái người kia sau này có sống chết thế nào cũng không liên quan đến mình nữa, nhưng khi nghe hai tiếng "Tiểu Viễn" kia cậu vẫn không nhịn được muốn đem tất cả những tức giận đè nén suốt mấy ngày qua đều trút hết xuống con người kia.

Trong lòng lúc này giống hệt như một con cá giãy dụa cuồng loạn trong vũng bùn cạn nước.
An Ký Viễn hít thật sâu, tận lực làm cho mình nhìn qua kiên cường hơn, thong dong hơn, không hề cưỡng cầu.
"Khi còn nhỏ, anh dạy em về những điều không muốn.

Em đổ nước lên ghế ngồi của thầy, anh để cho em mặc quần ướt đi học.

Hiện tại, đến phiên của anh, bị người khác vì muốn tốt cho mình mà đứng lên, không có thương lượng, tự tiện quyết định, mở to mắt nhìn người mình quan tâm vì mình mà trả giá thật lớn, bị thương tổn sâu sắc, khó chịu sao?"
Quý Hàng nhíu mày thật sâu.
An Ký Viễn rũ xuống ánh mắt, từ trên cao nhìn xuống.
"Khó chịu là được rồi, anh hãy từ từ lĩnh hội cảm giác khó chịu này, hy vọng anh cũng học được ghi nhớ thật lâu."
———.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui