Tốc độ cuộc họp lập tức được đẩy nhanh hơn.
Kiều Thạc không phải lần đầu tiên ở trước mặt mọi người bị Quý Hàng phạt đứng.
Cậu vốn là người có tính cách khá tùy tiện, đừng nhìn bề ngoài vẻ mặt đơn thuần vô hại, thật ra bên trong da mặt rất dày, phạt đứng căn bản không hề đả thương được mặt mũi của cậu ta.
Huống chi, bằng vào hiểu biết sau sáu năm đi theo Quý Hàng, Kiều Thạc biết rõ chuyện vừa rồi căn bản không lọt được vào mắt thầy, phạt cậu đứng chỉ vì cấp cho Trưởng khoa một câu trả lời thôi.
Cuộc họp kết thúc, toàn khoa hơn ba mươi y, bác sĩ nối đuôi rời khỏi phòng.
Công việc của bác sĩ vô cùng bận rộn phức tạp, hoàn toàn không phải dáng vẻ chẩn bệnh chỉ khoảng năm phút kia, cộng thêm hôm nay là thứ hai, lịch phẫu thuật đã xếp dài vô tận.
Khi trong phòng họp chỉ còn lại Quý Hàng và Kiều Thạc, cậu âm thầm bước lên một bước, mơ hồ cảm nhận được trên người thầy tản ra một loại tức giận không tên, trong lòng không khỏi run lên, chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Quý Hàng quay đầu nhìn, bên trong áo blouse trắng là đồng phục phẫu thuật màu xanh da trời.
“Phải phẫu thuật?”
Kiều Thạc gật đầu đáp: “Dạ, ca đầu tiên của Tiêu lão đại, cắt bỏ u não.”
Tiêu lão đại là biệt danh của Tiêu Triều Nam, là bác sĩ chủ trị của tổ A, cấp trên trực tiếp của Kiều Thạc.
Quý Hàng bật cười: “Vừa mới vì chụp lén Trưởng khoa bị mắng, hiện tại còn dám ở trước mặt thầy gọi biệt danh của cấp trên, xem ra em bây giờ một chút cũng không sợ thầy nhỉ?”
Biệt danh “Tiêu lão đại” này cũng do Kiều Thạc đặt, bởi vì Tiêu Triều Nam là người hào sảng không câu nệ tiểu tiết, bình thường luôn cùng các bác sĩ nội trú như cậu xưng huynh gọi đệ, nhưng đụng đến chuyện phẫu thuật là tuyệt đối bá đạo không há miệng, y hệt như mấy lão đại hắc bang.
Ai dám trên bàn mổ tranh giành với anh ta, xác định bị một đao chém chết.
Bác sĩ chủ trị của tổ A là Quý Hàng không sai nhưng vị trí thứ hai thuận theo tự nhiên cũng rơi xuống đầu Tiêu Triều Nam.
Y thuật của anh rất tốt nhưng tính tình quá nóng nảy, có chút tùy tiện.
Trưởng khoa nhiều lần nhắc nhở anh phải giữ khoảng cách với các bác sĩ nội trú nhưng anh chưa bao giờ để trong lòng, cho nên chức Phó khoa mãi không có anh trong vòng cân nhắc.
Kiều Thạc cười trừ, vừa nói vừa lùi về sau hai bước.
“Thầy làm gì vì loại chuyện này so đo với em, còn không phải không có mắng em sao?”
Quý Hàng vẫn giữ ý cười, ánh mắt hơi dò xét nhưng từ chối cho ý kiến.
“Phụ tá một? ③” – Quý Hàng hỏi.
Kiều Thạc bị ánh mắt làm sợ hãi, gật đầu đáp: “Dạ.”
Hiện tại có gần hai mươi bác sĩ nội trú nhưng có thể lên vị trí phụ tá một chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong đó Kiều Thạc là người nhỏ tuổi nhất.
Quý Hàng tự tính toán thời gian: “Trước 3h30 chiều làm xong chuyện mình nên làm, đến phòng chờ, thủ quy củ.”
“Thầy!”- Kiều Thạc ngẩn ra, cả người mềm nhũn.
Quý Hàng nháy mắt cười: “Tự mình suy nghĩ xem vì sao thầy lại tìm em, thầy sớm nhất cũng 4h chiều mới xong ca phẫu thuật.
Trong nửa giờ còn không nghĩ ra, thầy cũng không ngại khổ cực giúp em một tay.”
Kiều Thạc tái mặt nhưng đường đường “Tiểu thần long” nào có sợ hãi quá độ, kéo ghế ngồi xuống đối diện Quý Hàng.
“Thầy đừng làm em mất khẩu vị được không, em còn phải lên phòng phẫu thuật a.”
Quý Hàng đang nghiêm mặt nói chuyện chính sự, khắp thiên hạ này chỉ có mình Kiều Thạc mới dám vô quy củ đến mức này.
Quý Hàng nếu thật sự tức giận, đừng nói Trưởng khoa hay Viện trưởng, ngay cả phụ đại nhân của anh cũng phải nhường tám chín phần.
Kiều Thạc không phải gan lớn, ngược lại chính là sợ.
Người khác càng sợ càng cẩn trọng, cậu càng sợ càng bại lộ bản tính tùy tiện.
Quý Hàng không bận tâm, cúi người thu dọn tài liệu, nhìn Kiều Thạc nói:
“Thầy khuyên em hôm nay tốt nhất cẩn thận một chút, đừng để thầy bắt được cái đuôi nào, chuyện tấm hình là hiện tại lười so đo với em, nhưng nếu cứ chọc khuấy, bắt đầu tính sổ từ chuyện này, thêm vài chục roi cũng ráng mà chịu.
——————
Chú thích:
① Một khoa trong bệnh viện có chế độ cấp bậc khá rõ ràng, tùy nơi mà có chút khác biệt.
Trưởng khoa (1 người)>>> Phó khoa (3 người)>>> bác sĩ chính (6-7 người)>>> bác sĩ nội trú (một số)>>> sinh viên thực tập (một số)
Trong đó, sinh viên thực tập chính là sinh viên năm thứ ba, thứ tư đại học y khoa đến thực tập.
Bác sĩ nội trú là sinh viên đã tốt nghiệp nhưng chưa thi bằng hành nghề bác sĩ mà thi vào hệ bác sĩ nội trú, dựa theo năm để phân biệt.
Như Kiều Thạc đã làm bác sĩ nội trú được ba năm.
Cấp trên trực thuộc là người quản lý trực tiếp: sinh viên thực tập trực thuộc bác sĩ nội trú; bác sĩ nội trú trực thuộc bác sĩ chủ trị, … Trong một tổ bình thường có hai bác sĩ chủ trị cùng rất nhiều bác sĩ nội trú nên bác sĩ nội trú có số năm cao hơn sẽ có tư cách cao hơn.
② Phó giáo sư kiêm Phó khoa
Nhân vật chỉ giữ chức phó khoa vì nếu là Trưởng khoa cũng cần có tuổi tác thích hợp.
Phó giáo sư là bằng cấp cần thiết cho vị trí của một Phó khoa.
③ Phụ tá một: Trợ thủ thứ nhất.
Một ca phẫu thuật cần có một bác sĩ chính cùng vài trợ thủ cần thiết.
@All: “Buồn ngủ gặp chiếu manh”, trong lúc Sư đồ dặm chận tại chỗ, tôi đã vô tình lượm được cái bộ này cũng hay không kém.
Hình tượng nhân vật cũng bá đạo không thua Sư đồ một chút nào… Tác giả cũng đang viết, hy vọng lại không phải lọt hố nữa.
(*) Y Sư: Tên thật sự của bộ truyện này khi dùng QT dịch ra là “Khúc hát phê bình kín đáo”.
Tui thiệt sự không biết phải dùng ngôn từ gì để đặt lại cái tên cho dễ nghe a.
Ý nghĩa tên truyện theo tác giả giải thích: là sự phản nghịch trong âm thầm, là cách phê bình một cách nhẹ nhàng, an bình như một khúc hát của các nhân vật trong truyện.
Vì truyện lấy bối cảnh y học, mối quan hệ thầy trò, anh em… cho nên tôi mạn phép tạm gọi là “Y Sư” cho dễ hình dung nha.
Nếu có ai có thể giúp tôi đặt được cái tên nghe cho hay thì mừng lắm a.
Đề tài y học cao siêu, còn là Ngoại thần kinh, mặc dù sau quá trình nghiên cứu google + chém gió mà dịch những phần chuyên môn.
Các bạn đọc giả, nếu có ai có kiến thức chuyên môn, thấy có chỗ nào cần góp ý cứ nhiệt tình comment để mình sửa chữa nha.
Mình chỉ nhằm mục đích có được một edit hoàn chỉnh hơn thôi, đừng ngại nha, coi như có cơ hỏi trao đổi, làm quen nữa..