An Ký Viễn tận lực lấy lòng, ra vẻ khôn khéo, cố gắng ở trước mặt anh đóng vai một đứa em trai ngoan ngoãn, Quý Hàng không phải không thấy được.
Cũng giống như lúc này, nó vô cùng khuôn phép đứng ở giữa thư phòng.
Quý Hàng ngồi chéo chân trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng ưỡn người thẳng tắp nói:
“Là em nói ba gây áp lực với bệnh viện muốn đi theo anh?”
Giống như cả người bị tạt một gáo nước lạnh, cả người An Ký Viễn bất chợt đông cứng lại, chỉ có tiếng khịt mũi khe khẽ nhưng một chút ủy khuất cũng không dám lộ ra.
“Không có.”
Ngày đó, khi Cố Trưởng khoa trực tiếp lên tiếng, Quý Hàng liền hiểu không đơn giản chỉ là chuyện sắp xếp vào Tổ A.
Lúc ấy còn có Kiều Thạc nên anh không tiện hỏi nhiều, hơn nữa anh càng dám khẳng định là Cố Trưởng khoa cũng có nhún tay vào bãi bình chuyện này.
Cố Trưởng khoa thường ngày nhìn như dễ dãi, thiếu quyết đoán nhưng khi thật sự đụng phải những vấn đề mang tính nguyên tắc cũng là người dù nửa bước cũng không chịu nhượng bộ.
Quý Hàng nghe được câu trả lời, trầm mặc một lúc lâu.
Chỉ một vài phút nhưng An Ký Viễn có cảm tưởng như dài hàng thế kỷ, nhịp tim không ngừng gia tăng.
Quý Hàng quét mắt nhìn qua liền bắt được trong ánh mắt đối diện một chút hoảng hốt cùng do dự, nghiêm giọng ra lệnh.
“Đến đây!”
An Ký Viễn điều chỉnh hô hấp, một tháng không gặp mặt anh liền có chút khẩn trương.
Đến khi đứng ở trước mặt người, đột nhiên bản thân không còn khí thế ưỡn ngực như vừa rồi mà tự cúi thấp đầu.
Cậu vốn đã qua cái tuổi luôn dựa dẫm vào anh hai nhưng cậu hiểu rõ những khát vọng của bản thân mình đối với anh, để rồi vẫn như xưa tự buộc mình vào khuôn phép, đòn roi của anh.
Quý Hàng hất cằm, cao giọng:
“Cởi!”
An Ký Viễn nghe mà khiếp sợ, kinh ngạc ngước mặt nhìn.
“Anh hai!”
Quý Hàng nhíu mày, trong ánh mắt rõ ràng không hài lòng.
“Nghe không hiểu?”
Sắc mặt Quý Hàng tối sầm lại, tựa như cả thế giới không còn ánh sáng, mất hết sinh cơ.
Kinh ngạc và sợ hãi đồng thời trút xuống.
Anh hai từ sau năm 14 tuổi rời khỏi nhà đến nay chưa từng lại dùng gia pháp với cậu.
Trong thời kỳ phản nghịch, thỉnh thoảng bị anh hai bắt được chỉ thuận chân đá vài cái, không còn kiên nhẫn nói phải trái.
Bên này An Ký Viễn còn do dự, đối diện sắc mặt Quý Hàng đã lạnh thêm mấy phần.
“Anh hôm nay không muốn động thủ, nhanh lên.”
An Ký Viễn cắn môi, lúng túng cởi áo, dù sao cũng là thanh niên hơn hai mươi tuổi còn ở trước mặt người khác tự mình chuẩn bị ăn đòn làm sao có thể thản nhiên như không.
An Ký Viễn tiếp tục do dự một lúc lâu, mặt dần đỏ au, rốt cuộc giống như lấy hết dũng khí để tay ở thắt lưng liền nghe tiếng anh hai lạnh lùng hỏi:
“Đang muốn làm gì?”
An Ký Viễn ngừng tay, cả người cũng muốn đỏ bừng lên.
“Còn muốn cởi cả quần sao?”
An Ký Viễn hận không thể đào một lỗ chui xuống đất, tận lực tỉnh bơ thả hai tay xuống bên người.
Trong đầu Quý Hàng vẫn còn đó nét mặt tức giận của ba, trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia cảm giác khác thường, có trong nháy mắt khó thở, chút tâm tư sâu kín bị An Ký Viễn chọc thủng.
“Bây giờ biết sợ, lúc đánh nhau sao không nghĩ đến?”
Quý Hàng vừa nói vừa bước đến kéo cánh tay bị thương nhìn thử.
Qua vài ngày, vết thương không còn quá dữ tợn, chỉ còn vết sưng hai bên mép vết khâu.
Quý Hàng nhìn kỹ từng mũi khâu, lại dùng đầu ngón tay ấn nhẹ xác định của dịch mủ chảy ra, nghe tiếng An Ký Viễn rên khẽ, tức giận nói:
“Rách da lại chạy đến Ngoại thần kinh, bị thương thần kinh nhìn xem sẽ chạy đến đâu?”
Bị mắng nhưng đồng thời lại thấy anh chăm chú kiểm tra vết thương, một luồng cảm xúc mạnh mẽ như dòng điện như xẹt qua người làm An Ký Viễn chợt tê dại.
Có thể, cuối cùng kinh ngạc so với vui vẻ càng nhiều hơn một chút, cậu cúi đầu có chút không biết làm sao.
“Thật xin lỗi.”
Quý Hàng không để ý đến những tâm tư nhỏ nhặt kia, buông xuống cánh tay, nhìn qua những vết bầm trên trên bả vai và thắt lưng, đã phai nhạt ít nhiều.
Quý Hàng không khách khí lấy tay ấn lên vết bầm trên bả vai mắng:
“Em nghĩ chỉ có lỗi với anh sao? Hơn 20 tuổi đầu còn làm chuyện không đầu óc, học gì không học lại học đánh nhau.”
An Ký Viễn vốn không phải đứa nhỏ tĩnh tâm, từ nhỏ đã gan lớn hơn trời, thường xuyên khiến người nhà phải bận tâm.
Khi Quý Hàng vừa mới bỏ nhà đi, cậu cũng yên tĩnh, học làm bé ngoan được một thời gian nhưng tính cách xung động, không an phận đã ăn sâu trong máu.
Trong nhà người khác đều là anh trai bị ăn đòn nhiều nhất nhưng An Ký Viễn ở phương diện này chưa từng biết khiêm nhường, từ nhỏ kỹ năng kháng đánh đòi phạt đã bỏ xa Quý Hàng cả hai con phố.
Bất quá, vô luận là đứa trẻ 9 tuổi ngày xưa hay 23 tuổi ngày nay, đứng ở trước mặt anh hai đều như hổ lạc xuống đồng bằng hóa thành sơn dương.
Khối bầm tím trên vai có chút nặng, An Ký Viễn bị ấn đau thấu trời, mở miệng xin xỏ:
“Anh… a… Em… em sai rồi.”
Quý Hàng đột nhiên dùng thêm sức ấn mạnh, giáo huấn:
“Bớt dở trò.
Em nếu thật sự biết lỗi sẽ không nửa đêm bị thương không đi cấp cứu mà gọi điện cho bác sĩ đang trong ca trực đến giải quyết hậu quả.
Nghĩ mình là An Đại thiếu gia, một cuộc điện thoại liền đem bác sĩ nội trú thành bác sĩ riêng, bắt tất cả mọi người đều phải xoay quanh cuộc sống của mình?”
An Ký Viễn đau đến cả người mềm nhũn nhưng khi nghe xong câu nói kia, bản năng ngang ngạnh đáp lời.
“Em không có.”
Quý Hàng đột nhiên giơ cao cánh tay quét gió.
An Ký Viễn hoảng sợ nhắm chặt mắt, đau đớn trong dự đoán lại không có.
Cậu hé hé mắt, bàn tay đang dừng bên tai liền chạm xuống má, thanh âm lạnh lùng cảnh cáo:
“Anh không quan tâm em ở trước mặt ba có bộ dạng gì, sau này bất kể ở bệnh viện hay ở nhà, chỉ có hai người chúng ta không cho phép mạnh miệng.”
An Ký Viễn không dám lên tiếng thuần túy do sợ, một hơi giấu trong cổ họng không phát ra, bị Quý Hàng làm cho cả người căng thẳng.
Trong một thoáng chớp mắt khi anh hai chăm chú kiểm tra vết thương, đáy mắt lộ ra chút ưu tư làm An Ký Viễn cảm tưởng như người anh trai từng hết lòng dạy dỗ cậu đã một lần nữa trở về.
Anh hai thật sự đã đau lòng.
Nhưng An Ký Viễn đã lập tức bừng tỉnh, anh hai sở dĩ vì chuyện này nổi giận, chẳng qua là do cậu đã kéo Kiều Thạc vào cuộc.
An Ký Viễn giấu đi cảm giác mất mát, trong mắt không còn sự ngoan hiền vâng dạ như vừa rồi.
Cũng là thanh niên hơn 20 tuổi huyết khí phương cương, mặc dù để ý Quý Hàng nhưng khi sự thật mười mấy năm phơi bày trước mắt, thói quen không chịu mềm mỏng làm cậu nhóc không thể nào giấu đi sự ủy khuất, không cam lòng của bản thân.
Quý Hàng một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Anh hôm nay không ở lại ăn cơm, nhớ để ý ba, đừng để ông ấy uống nhiều.”
An Ký Viễn khóe miệng nhoẻn lên nụ cười châm chọc, xoay người mặc áo lên:
“Anh là không muốn khó xử Kiều Thạc đi.”
Quý Hàng trừng mắt nhìn An Ký Viễn, không hề che giấu sự bất mãn nói:
“Đối với chuyện anh giao phó, chỉ hy vọng nghe được một đáp án duy nhất.
Ngoài một tiếng “Dạ”, anh không muốn nghe thêm lời dư thừa nào khác.
Ở đây không đến phiên em lanh chanh phỏng đoán, nói mấy lời không biết trời cao đất rộng kia.”
An Ký Viễn tự giễu, đúng vậy, đây mới đúng là anh hai của mình.
Nhìn anh đối đãi nhẹ nhàng với Kiều Thạc liền vọng tưởng chính mình cũng có thể có được đãi ngộ như vậy.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm người rơi vào những mong nhớ xa xăm, khi tỉnh giấc lại lầm tưởng người đã gần trong gang tấc.
An Ký Viễn dùng hết khí lực cũng không có biện pháp ngăn bản thân không nghĩ ngợi nữa.
Người đang thẳng thừng đoạn tuyệt mọi cảm xúc kia cũng chính là người đã từng ở trong bóng tối ôm cậu thật chặt, kiên nhẫn chọc cậu cười, cùng cậu nói chuyện phiếm, giúp cậu lau nước mắt, là người bảo hộ cậu dưới gia pháp của ba, đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất.
Một người anh ấm áp, hiền lành như vậy có lẽ đã sớm không còn thuộc về cậu nữa rồi.
Nhưng cậu vẫn ôm lấy tia hy vọng mong manh.
Giống như dù bị mắc xương cá vẫn rất thích ăn cá, bị chó cắn, bị mèo quào vẫn không nhịn được trêu chọc bọn chúng…
Đạo lý đều giống nhau, vì trước kia đã từng nếm được vị ngọt, cho nên dù bị tổn thương cũng vẫn chưa từng từ bỏ, cam tâm tình nguyện, nghĩa vô phản cố. ( làm việc nghĩa sẽ không quay đầu, do dự)
An Ký Viễn cúi đầu cắn chặt môi.”
“Vẫn không học được?” – Quý Hàng nghiêm giọng hỏi.
Nguyên lai, thật sự có một người như vậy, một ánh mắt có thể đưa người lên thiên đường nhưng cũng một câu nói của người đó cũng đủ đánh người khác rơi xuống địa ngục.
Nếu không có kỳ vọng, An Ký Viễn rất nhanh đè xuống mọi sự khôn khéo vốn không thuộc về bản chất của mình, cậu không phải không có ủy khuất, không phải không khổ sở.
“Nên gây chiến cũng đã gây chiến, lời ác miệng nói cũng không ít giờ lại quan tâm ba, anh không cảm thấy quá muộn?”
Rất ít có người dám mạnh miệng nói như vậy ngay trước mặt Quý Hàng, ngay cả Kiều Thạc tùy tiện đến mấy cũng chưa từng dám lỡ lời.
Nhưng Quý Hàng lại không cảm thấy bất ngờ, lạnh giọng hỏi:
“Cảm thấy được bây giờ anh sẽ không đánh sao?”
“Anh có tư cách gì chứ?”- An Ký Viễn gần như là hét lên, ánh mắt tức giận đến đỏ bừng nhìn thẳng vào người trước mặt.
“Từ năm 14 tuổi anh rời khỏi nhà, từ lúc ảnh chỉ thẳng vào mặt mắng tôi không xứng sống trên đời này, từ lúc mặc cho tôi quỳ xuống khóc lóc cầu xin mà anh vẫn mặc kệ thì anh đã mất đi tư cách làm anh trai của tôi.
Anh bây giờ dựa vào cái gì để yêu cầu tôi phải nghe theo anh?”
Trong không khí tràn ngập khói súng làm An Ký Viễn khó thở, cậu rất sợ sẽ lập tức bật khóc ở trước mặt con người này, không hề do dự xoay người đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, liền thấy Kiều Thạc đang đứng ngây người bên ngoài, nét mặt không giấu được hoảng sợ.
An Ký Viễn đẩy Kiều Thạc ra nhưng anh ta không hề tránh, hai thân người va đập vào nhau đến phát đau.
Kiều Thạc theo bản năng tìm kiếm hình ảnh của thầy, trong ánh mắt kiên cường ấy đã xen lẫn phần nào bất lực làm lòng cậu cũng căng thẳng.
Nếu như lúc đó Quý Hàng và An Ký Viễn có thể biết “vì có hy vọng mới có thất vọng”… Có thể đến sau này cũng sẽ không có nhiều như vậy những hối hận, tiếc nuối.
Đó là hối hận khi tuổi trẻ đã lựa chọn đối chọi gay gắt, trở mặt thành thù.
Nếu họ có thể biết đừng quá hà khắc với chính mình cũng đừng khắc nghiệt yêu cầu người khác, bởi vì cả hai cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
—————.