An Ca Ký Vi Từ


“Xin chào, tôi là Đội trưởng cảnh sát khu vực, có người dân báo anh đối với cậu thiếu niên say rượu có hành vi bạo lực, cướp bóc, phiền anh phối hợp điều tra cùng với chúng tôi.”
Hai mươi phút trước, hai anh em trố mắt, nghẹn họng, lần đầu tiên trong đời, không có gây gổ, đánh nhau, say rượu lái xe, đúng chuẩn công dân lương thiện lại bị cảnh sát mặc thường phục dẫn về đồn.
Hai mươi phút sau, Quý Hàng dưới yêu cầu của vị cảnh sát họ  Đường lấy từ trong túi quần điện thoại, ví tiền, thẻ cơm, chìa khóa xe,… của An Ký Viễn.

Đây đều là khi An Ký Viễn đứng ói ở gốc cây bị rơi ra, được Quý Háng thu gom bỏ vào túi quần của mình.
Lúc này lại thành tội chứng.
“Cảnh sát Đường, tôi thật sự là anh trai của cậu ta.”
Quý Phó khoa anh minh thần vũ trên bàn mổ, dùng ánh mắt quyết liệt đầy cương nghị như thế nào đứng trước vị cảnh sát bên hông còn đeo theo còng số 8 vẫn không thể cầm ra chứng cớ để giải thoát hiềm nghi, có trăm cái miệng vẫn không có lời bào chữa.
Vị cảnh sát khoảng năm mươi tuổi với  khứu giác nhạy bén, lão luyện, lời nói cẩn thận, ánh mắt lanh lợi nhìn qua An Ký Viễn vẫn đang rũ đầu đứng bên cạnh nói:
“Anh nói anh là anh trai của cậu ta? Lời này cũng khó xem là thật.

Đứa nhỏ nhìn dáng vẻ sợ hãi như vậy, vạn nhất bị uy hiếp thì sao? Mau, lấy thẻ căn cước ra!”
Cậu cảnh sát trẻ tuổi mặc thường phục đứng bên cạnh nhận lấy thẻ căn cước của hai người, so sánh một lát chợt nói thêm phụ họa:
“Dáng dấp không giống, họ cũng bất đồng, địa chỉ nhà cũng khác, vừa rồi cậu ta cũng không gọi anh là anh trai.”
Quả thật không có.
An Ký Viễn sau khi bị té xuống đất, cả người chấn kinh, rống giận hét lớn: “An Ký Hàng! Anh làm gì hung hăng như thế? Nếu không phải chân tôi dài thì đã gãy chân rồi có biết hay không?”
Một tiếng rống giận kia tất nhiên là bị cảnh sát mặc thường phục đang ẩn núp gần đó nghe được.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, Quý Hàng ban đầu tuyệt đối sẽ không để cho An Ký Viễn có cơ hội mở miệng ra kêu thẳng “đại danh” của mình hoặc là ở lần đầu tiên đứa em không hề có chút kiêng kỵ nào nhéo lỗ tai mắng cho nó tỉnh.
Chuyện cho đến bây giờ, anh chỉ có thể u oán trừng mắt với An Ký Viễn, bất thình lình ra lệnh:
“Kêu anh hai.”
Cảm giác chán ghét, khó chịu kéo dài rốt cuộc cũng giống như nước thủy triều dần rút xuống, bao nhiêu tính khí bùng phát cũng bị không khí nghiêm túc tại đồn cảnh sát làm hạ nhiệt, nhưng An Ký Viễn vẫn còn một chút choáng váng xen lẫn uất ức..
Cậu lấy tay xoa xoa cái mông chút út ê ẩm, nhỏ giọng gọi:
“Anh…”

Giọng điệu có chút bất đắc dĩ xen lẫn dò xét, chỉ một âm tiết cũng nghe ra sự uất ức, căn bản không cần đến phán đoán chuyên nghiệp cũng làm cho người nghe cảm nhận là đang bị kề dao vào cổ ép buộc.
“An Ký Viễn.” – Quý Hàng tất nhiên không hài lòng, ánh mắt tàn bạo hoàn toàn không có thu liễm, nghiêm giọng lập lại:
“Kêu anh hai!”
Mặt An Ký Viễn mặt đỏ đến mang tai.
Nhưng là, giống như một tuần nay không dám bước vào thang máy nửa bước, cậu biết, không ngừng kêu thẳng tên họ của anh là không đúng.

Trong đầu mơ hồ, từng giác quan sinh ra cảm giác từng câu chữ đều là đáng bị roi mây quất mạnh vào người.
Bao quật cường và cố chấp rất nhanh biến thành cúi đầu ngượng ngùng, An Ký Viễn thấp giọng nhưng rất rõ ràng hai tiếng “Anh hai.”
Đáng tiếc là An Ký Viễn đứng ở bên người Quý Hàng, mắc cỡ đến mức hận không thể lập tức đem đầu vùi vào lồng ngực, vì vậy, không có nhìn thấy biểu tình biến hóa sinh động của anh trai sau khi nghe được hai tiếng kia.
Giống như đứa trẻ cực lực muốn khoe khoang với tất cả mọi người,  đôi môi mím nhẹ mân, cằm hất lên, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo và tự hào, một bộ dạng ra vẻ “Nhìn cho kỹ đi, đây chính là em trai của tôi, để cho nó tên gì thì nó chính là tên đó.” 
Sự thật chứng minh, chỉ cần bản thân không xấu hổ, lúng túng sẽ chính là người khác.
Cảnh sát Đường lập tức bày ra biểu tình phức tạp, ngón tay cái xoa hạ cánh mũi nói: “Chớ cãi chày cãi cối, chờ đi, chúng tôi kiểm tra một cái thì biết.”
Đêm khuya vắng người, lại vào những ngày gần cuối năm, coi như ở trung tâm thành phố, xung quanh đồn cảnh sát cũng khá vắng vẻ.

Vì vậy, Quý Hàng rõ ràng nghe hai vị cảnh sát lúc ra cửa còn nói với nhau.
“Bọn họ thật một người 28, một người 23?”
Mặc dù, bộ dáng chật vật hiện tại của An Ký Viễn quả thực làm cho các vị cảnh sát có kinh nghiệm sinh lòng hoài nghi, nhưng có thể anh em hai người đến tột cùng vẫn là quần áo lụa là, phong thái công tử thế gia, rất khó để liên tưởng đến là tội phạm “bạo hành, cướp bóc” như trình báo, cả hai cũng không có bị tách ra đến phòng thẩm vấn riêng biệt, mà cùng ngồi trong phòng hòa giải.
Phòng hòa giải gồm một bạn hội nghị nhỏ và khoảng sáu cái ghế, trên nền tường trắng có treo khẩu hiệu với tám chữ lớn “Công bình, công chính, tuân thủ theo luật”.
Sắc mặt An Ký Viễn vẫn còn ửng đỏ vì tác dụng của rượu, anh1 mắt mờ mịt như vừa bị đánh thức khi đang đắm chìm trong giấc mộng.

Trong phòng không có người lạ, bao nhiêu bị đều bị buông bỏ, đang giơ tay dụi dụi mắt thì bị anh kéo ngồi xuống ghế.
“Tỉnh rượu chưa?”
Bị hai tiếng “anh hai” kia của An Ký Viễn dụ hoặc, giọng điệu của Quý Hàng lúc này cũng không lạnh lẽo như trước đó, kéo ra bàn tay bẩn thỉu của đứa em, đối mặt trực diện với ánh mắt đầy mê ly.


Đã mấy tuần lễ, mỗi khi hai anh em đối mặt nhau đại đa số đều trong tình cảnh  giương cung bạt kiếm, tràn ngập khói súng, rất lâu rồi không thấy bộ dạng dịu ngoan như thỏ con này của An Ký Viễn.
Quý Hàng trầm mặc thở dài: “An Ký Viễn, anh phiền muộn nhất về em chính là không ghi nhớ được lâu.”
Ánh mắt mềm mại của thỏ con trong giây lát liền hung hăng!
“Anh có hay không đã nói với em, chỉ cần em là An Ký Viễn thì không có chuyện anh thích hay không thích.”- Quý Hàng không chút lưu tình vạch trần, “Em biết rõ tửu lượng của mình thế nào vẫn còn muốn uống đến mức này để muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của anh, tính toán tâm tâm, suy đoán phản ứng của anh sao.

Lại còn dám hỏi anh có cảm thấy em phiền hay không? Anh không những không thấy phiền mà sẽ còn vì em lập ra kế hoạch chi tiết cho em khắc sâu ấn tượng đến mức sau này ngay cả một chút tâm tư nhỏ nhoi cũng không dám suy tính nữa.

Bây giờ vui vẻ sao? Biết thiếu anh bao nhiêu tội tình rồi không? Em là chuẩn bị in một cái mông 3D sao?”
An Ký Viễn tức giận cắn môi, trừng lớn hai mắt nhìn Quý Hàng.
Cậu là cố ý ở trước mặt anh cắm đầu uống rượu, nhưng bị phơi bày hết thảy ngay trước mặt thế này tức nhiên là không nén giận được.
Huống chi, cậu cũng có nguyên nhân, An Ký Viễn mượn rượu tranh thủ lý luận:
“Anh đều biết tại sao không đến tìm em? Em ở Nội thần kinh suốt một tuần lễ, ngay cả một bóng dáng anh cũng không thấy!”
Lồng ngực phập phồng, hốc mắt đỏ bừng ướt át, khi nói chuyện còn không nhịn được nghiến răng tức giận, giống như thuở thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch, không phục dạy dỗ.
Thì ra, nhóc con lúc uống say lại khả ái đến như vậy.
Tất cả ưu tư cũng trực tiếp phát ra, xông ngang đánh thẳng, không phân r ra được bất kỳ tinh lực nào để cố ngụy trang nữa, cũng không có cân nhắc có phải là chuyện nên uất ức hay không.
Quý Hàng nhịn cười nói: “Tiểu thiếu gia, không phải chính em muốn đi sao? Huống chi, lúc này mới một tuần lễ, mấy tháng trước cũng không thấy em vội vã chạy bên cạnh anh tìm đánh như vậy a.”
An Ký Viễn vỗ tay xuống tay vịn của ghế nói lớn: “Không phải em muốn đi, là anh muốn em cút ra khỏi khoa của anh mà!”
Quý Hàng nén cười ngồi xổm người xuống, quỳ một chân xuống sàn, đưa tay đi vặn khô đi nước tuyết thấm ướt ống quần.
Anh biết An Ký Viễn lúc này căn bản không ở trong trạng thái tỉnh táo, nên cũng không muốn cùng nó nói chuyện phải trái, cho nên, giọng điệu không hề nghiêm nghị, chẳng qua là biết thời biết thế nói:
“Ai nuông chiều em ở ngay trước mọi người chống đối cấp trên, nghi ngờ quyết định của cấp trên? Trong trường hợp đó, có chỗ cho em phát biểu ý kiến sao?”
Tai nạn của dì tóc xoăn vẫn làm cho An Ký Viễn cảm thấy mất mác, cậu cứ nghĩ nên bị anh hung hăng trách phạt cho một trận nhưng đến cùng lại không có một chút lý do nào bị anh cường thế bá đạo ngăn trở mình đứng ở bên ngoài.
“Vì cái gì? Anh không phải luôn dạy dỗ em phải có ý thức trách nhiệm, dũng cảm gánh vác hậu quả sao?”

Ống quần vặn ra một vũng nước nhỏ dưới sàn, Quý Hàng cũng không ngẩng đầu, rất thản nhiên đáp lời:
“Phải gánh vác trách nhiệm đi ra bên ngoài gánh, ở chỗ của anh hai, còn đến phiên em hay sao?”
Dưới tác dụng của chất cồn, thị giác, thính giác, xúc giác đều trở nên mơ hồ, suy nghĩ cũng rối loạn, cái người luôn có bộ dạng hung thần, ác liệt trước mặt lại loáng thoáng như bị không gian lẫn thời gian kéo dài mà mơ hồ trở nên mềm mại.

Một chút chột dạ, An Ký Viễn chớp chớp mắt.
Cho đến nay, An Ký Viễn đều hy vọng Quý Hàng có thể thay đổi.
Hy vọng anh có thể trở nên tôn trọng cậu, tín nhiệm cậu, quang minh chính đại khẳng định hắn, thậm chí dựa dẫm vào cậu.
Nhưng trong giờ khắc này, An Ký Viễn bỗng nhiên bình thường trở lại.

Cậu phát hiện, thật giống như, không thay đổi cũng là một loại cảm giác an toàn – cái người kia, từ trước đến nay và cả sau này cũng sẽ luôn luôn như vậy.
Cậu ngoan ngoãn, nhu thuận cũng được, phản nghịch cũng được, thành thục hay ngây thơ, ấm áp cũng hoặc uất ức, anh ấy vẫn đứng ở phía sau lưng của cậu.
Bất luận là thời kỳ niên thiếu sử dụng quyền cước, không có phương pháp dạy dỗ gì, hay sau này hở chút là gia pháp lên thân, ở An Ký Viễn ba lần bốn lượt vạch rõ giới hạn, không tiếc nặng lời, lấy lý do say rượu mà xúc phạm, anh ấy vẫn như cũ, đương nhiên lấy ra thân phận anh trai đưa ra quy tắc trói buộc hai người lại với nhau.
Anh ấy một chút cũng không hoàn mỹ, tính tình nóng nảy, khó đoán, anh ấy không thể thỏa mãn được tất cả mong đợi của cậu về một người anh trai, anh ấy chưa bao giờ nói ra những lời khen ngợi mà cậu muốn nghe, nhưng cậu lại biết rất rõ, một khi trời có sập xuống, anh ấy nhất định sẽ thay cậu chống đỡ.
Đây đại khái chính là máu mủ ruột rà, có xích mích cũng không tan rã, đẩy không ra, cắt không đứt.
“Đứng lên, cởi quần ra.” – Quý Hàng đột nhiên ra lệnh.
An Ký Viễn khó hiểu hỏi:
“Cái gì?”
Quý Hàng xách tay An Ký Viễn kéo cậu nhóc đứng dậy.
“Cởi quần, nhanh lên một chút.”
“Anh!”- An Ký Viễn theo bản năng đẩy Quý Hàng tay Quý Hàng đã chạm vào lưng quần của mình, không tránh khỏi khẩn trương khẩn cầu.
“Anh, không muốn mà!”
Quý Hàng nhưng bỗng nhiên giơ tay lên, nhéo nhẹ cái lỗ tai cũng đang ửng đỏ lên, thấp giải thích rõ:
“Không phải muốn đánh em.

Nghe lời.”
Đơn giản mấy chữ lại giống như ma chú.
Truyền thuyết An gia tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh trai của mình tỏ ra mềm mỏng với mình.

“Không phải muốn đánh em.

Nghe lời.”
An Ký Viễn lí nhí đáp lời, lại còn muốn nghi ngờ ý đồ của anh, cúi đầu cởi chiếc quần ướt át ra.

Rượu cũng làm da mặt của cậu như dày ra, Quý Hàng vỗ một cái vào đùi, mắng cậu không mặc thêm quần giữ ấm, An Ký Viễn cũng bất quá cười trừ.
Kiểm chứng thân phận không mất quá nhiều thời gian, cảnh sát Đường và cậu cảnh sát trẻ tuổi rất nhanh quay trở lại phòng hòa giải trả lại giấy tờ ch cả hai.

Một khi thân phận được xác nhận, tính chất cậu chuyện cũng không giống nhau nữa.
“Ho khan một cái.”- Cảnh sát Đường ưỡn ngực, chắp tay sau lưng, quét mắt nhìn qua cả hai rồi dừng lại trên người Quý Hàng, nghiêm túc nói đạo lý:
“Là anh trai, cũng không thể ở trên đường đánh em trai như vậy, nhìn lại camera ghi hình có khác gì ba đánh con trai, em trai cậu cũng đã bao lớn, đánh đến quần chúng chạy đến tố cáo! Thích hợp sao?”
Quý Hàng hai tay nhận lấy thẻ căn cước, thái độ nhún nhường cung thuận:
“Là tôi không tốt, sau này sẽ chú ý.”
“Còn nữa, có ai đánh mắng em trai cậu? Là kẻ thù sao?” – Cảnh sát Đường tiếp tục chỉ mặt Quý Hàng phê bình: “Cậu lớn hơn em trai năm tuổi, em trai có cái gì không đúng, trước tiên nên nói phải trái, chỉ dạy cái đứng, giáo dục khích lệ làm chủ, phê bình chỉ là phụ.

Hai người đều trong độ tuổi khí thịnh, có chút ý kiến không hợp dẫn đến gây gổ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng cậu là người lớn hơn thì phải bao dung, nhường nhịn và thương yêu em mình hơn, có hiểu hay không? Cậu trai trẻ!”
Rõ ràng là những câu nói rất thông thường lại làm cho Quý Hàng nghe xong đều đỏ mặt.
Đại khái cho đến bây giờ không có ai nói với anh những điều này, cho dù trong lòng cũng biết những đạo lý ấy, hiện tại cần đến cảnh sát đứng trước mặt chỉ dạy, thật sự so với dấu bàn tay trên mặt còn xấu hổ hơn.
Quý Hàng đỏ mặt gật đầu: “Thật xin lỗi, tôi biết rồi, đã gây thêm phiền toái cho hai vị.”
Anh em hai người một trước một sau đi ra khỏi đồn cảnh sát, một dáng cao ngất, một cái lảo đảo.

Cậu cảnh sát trẻ tuổi mặc thường phục sờ sờ càm đứng bên cạnh nói ra chút nghi hoặc của bản thân.
“Sư phụ không cảm thấy, thật giống như là lạ ở chỗ nào sao?”
Cảnh sát Đường lập tức đáp lời: “Quần.”
“Cái gì quần?”
“Người anh trai kia, đem chiếc quần sạch của mình đổi cho em trai”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận