Đêm giao thừa!
Trải qua 14 năm mong ngóng, được cùng anh đón năm mới, An Ký Viễn hưng phấn đến mức chạy bộ đều thêm hai tiếng đồng hồ, thở hồng hộc chạy về nhà, lại bởi vì ngủ không đủ mà bị mắng.
"Em tối qua đi với Tô Uẩn, về nhà muộn anh cũng không trách? Sáng nay mấy giờ dậy? Anh có giao nhiệm vụ cho em sao? Ngày hôm nay em còn trực ban không nhớ sao? Chính mình soi gương nhìn xem vành mắt đen đến độ nào rồi?"
"Anh!"- Miệng đầy bọt kem đánh răng, An Ký Viễn từ nhà vệ sinh bước ra, tóc vẫn ướt đẫm nước, mỉm cười gây rối.
"Hôm trước, anh đã uống bao nhiêu rượu a?"
Quý Hàng nheo hai mắt, ngay lập tức đọc hiểu tâm tư của nhóc con.
Thực sự là gan lớn rồi, dám cho anh lập quy củ, còn biết uy hiếp.
Xem ra cái mông không đau.
Tốt.
Quý Hàng cầm lên móc áo bước về phía An Ký Viễn.
Thời gian qua đi một tuần, trận đòn khắc cốt minh tâm, vết thương rách da đã kết vảy, thế nhưng bị thuận tay cầm lên móc áo, ống nghe, bệnh án, dây nguồn điện thoại đập vào người vẫn sẽ tạo thành đau đớn đã thông đến tuyến lệ, An Ký Viễn thường xuyên nhảy lên xuống, né trái phải nhưng đến cùng vẫn bị vũ lực cùng khí thế cường đại trấn áp.
Đúng vậy, An Ký Viễn lại dám nhảy lên xuống, né trái phải tránh đòn a.
Kiều Thạc kinh ngạc nhìn thấy một màn này nói: "Đại thiếu gia, cho nên chiếc áo blouse bị cậu vứt trong sọt ngày hôm qua là vì lăn xuống gầm giường né đòn nên dính đầy bụi bẩn đi."
An Ký Viễn giả bộ chỉnh lý bệnh án che giấu sự xấu hổ, thúc cùi chỏ vào cánh tay Kiều Thạc.
"Sư huynh còn cười nhạo em, anh bị đòn không né đi?"
Đêm giao thừa, phòng trực so với ngày thường nhàn nhã hơn nhiều, chỉ còn lác đác vài bệnh nhân tình trạng không quá nặng còn ở lại bệnh viện.
Đêm qua là Kiều Thạc trực ban, suốt đêm qua cậu đã viết xong bệnh án của những bệnh nhân hôm nay sẽ xuất viện, An Ký Viễn chỉ cần kẹp thêm bản xét nghiệm lần cuối là có thể đóng hồ sơ.
Giao ban buổi sáng đã xong, trong phòng làm việc chỉ còn lại sư huynh đệ hai người, công việc không gấp rút đồng thời lại gợi lên chút cô đơn.
Kiều Thạc bĩu môi, lắc đầu: "Thật sự không dám."
Là trận đòn khác biệt nhất trong suốt sáu năm qua, mặc dù lúc này trên mông Kiều Thạc không còn bất kỳ một dấu vết nào, Quý Hàng cũng chính miệng trấn an không còn tức giận nữa, nhưng Kiều Thạc đến lúc này nhìn thấy thầy vẫn mang theo cảm giác hoảng sợ muốn chạy trốn.
Rõ ràng tự nhận da mặt không hề mỏng, những năm gần đây cũng luôn phạm tí lỗi là bị đánh, bị phạt rèn luyện nên một bộ dạng rắn rỏi, nhưng ngày ấy bị thầy không lưu tình kéo ra ngoài phòng làm việc, bộ dạng chật vật, cảm giác thẹn thùng quỳ gối trong hành lang phảng phất từng thời khắc nhắc nhở cậu lại phạm sai lầm sẽ thực sự bị vứt bỏ.
"Không nên gọi tôi là thầy, học trò tôi dạy dỗ không phải vô trách nhiệm như vậy"
"Một học trò đối với tương lai của mình cũng không có trách nhiệm, tôi căn bản không trông cậy cậu ta sẽ có trách nhiệm với bệnh nhân."
"Kiều Thạc, em nói đúng, xem như là tôi đã ở trên người em lãng phí sáu năm tâm huyết."
"Nếu có lần sau nữa, thầy cũng sẽ không tha thứ."
Không có nhíu mày, không có trừng mắt, cũng không có lớn tiếng mắng.
Mỗi một chữ đều giống như mũi dao sắc bén đâm sâu vào tim cậu, vào vị trí mong manh nhất.
Như dòng máu vẫn mãi chảy theo dòng, dấu ấn đó căn bản không phải chỉ vài câu nói cứng nhắc của Quý Hàng mà xoa dịu được.
Cậu sớm không dám ở trước mặt thầy bày ra một chút xíu quật cường nào, cho dù là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chỉ cần sắc mặt thầy trầm xuống, cậu liền bản năng cẩn thận từng li từng tí nhận sai, nơm nớp, lo sợ mời phạt.
Tránh né? Đó là quyền lợi của đứa trẻ được cưng chiều mới có được.
Kiều Thạc khi về đến nhà, thầy đang cầm trên ghế đẩu chuẩn bị treo lại màn cửa, thầy mặc quần áo ở nhà, tay áo đều kèo đến khủy tay, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi.
Kiều Thạc thấy bên ghế sô pha dựng chổi và cây lau nhà, trong lòng toát ra vài phần hổ thẹn.
Những việc này, vốn nên là cậu làm.
"Em làm cái gì? "
Câu hỏi cứng rắn vang lên, Kiều Thạc dừng lại động tác muốn giơ tay cầm lấy cây lau nhà.
"Để em làm tiếp thầy."
Quý Hàng nhíu mài: "Trực đêm còn không chịu đi ngủ, sư huynh đệ hai người thương lượng muốn cùng nhau trở thành tiên có phải hay không?"
"Không có." – Kiều Thạc hoảng sợ vội lắc đầu.
Cậu tức nhiên rất mệt, tối hôm qua vì muốn làm xong các bệnh án mà cả đêm không có chợp mắt, một lòng nghĩ muốn An Ký Viễn trực ban vào đêm giao thừa có thể nhàn nhã một chút, lúc này bị thầy lên tiếng răn dạy, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, Kiều Thạc cắm đầu cầm lấy cây lau nhà, còn muốn tranh thủ một cái nói:
"Em làm xong sẽ đi ngủ. "
Quý Hàng giận tái mặt lớn tiếng đuổi người: "Vào phòng đi ngủ!"
Đầu gỗ không giỏi trong việc suy đoán tâm tình, đứa nhỏ cũng không phải dạng đa sầu đa cảm.
Kiều Thạc nằm dài trên giường, chăn nệm mới đều còn thơm mùi nắng, hơi thở từ nhẹ nhàng dần trở nên có chút nặng nhọc, và hình như không nhận ra có chút gì đó không đúng lắm.
Tỷ như, trước đây, cậu sẽ không cảm thấy rằng đó là việc mà cậu "nên làm".
Vào đêm giao thừa, siêu thị đông nghẹt người, ai cũng mang nét mặt hân hoan vì sắp chào đón năm mới, ngay cả dây buộc tóc của trẻ con cũng chuyển thành màu đỏ.
Kiều Thạc đi nhà bà ngoại chúc tết, Quý Hàng về nhà bằng xe buýt công cộng, tiện thể ghé vào một siêu thị mua chút đồ chuẩn bị cho bữa ăn tất niên tối nay trong khoa.
Mãi đến lúc xếp hàng tính tiền, Quý Hàng mới có thời gian ngẫm nghĩ về những lời em trai vừa nói trong cuộc điện thoại.
"Anh hai ngày nay lại mắng sư huynh sao?"
Quý Hàng hạ ghế, mí mắt nhắm hờ đáp lời: "Không có.
Gần đây sư huynh em biểu hiện rất tốt, anh mắng nó làm gì."
An Ký Viễn bên đầu kia điện thoại có chút do dự nói: "Vậy làm sao, em lại có cảm giác dường như sư huynh đối với anh có ý kiến gì đó?"
Hắt xì – Kiều Thạc tại nhà bà ngoại bà hắt hơi một cái.
Trời đất chứng giám, An Ký Viễn cũng không có ý khích bác, ly gián gì đó, cậu chỉ là không nghĩ đến Kiều Thạc bị anh mình đánh xong một trận đòn đó đều sợ đến mức đã qua mấy tuần mà mỗi khi thấy mặt thầy đều muốn đi đường vòng.
Đó là vị sư huynh mà sau khi cả hai công nhiên đánh nhau, vẫn được anh trước tiên an ủi, xoa dịu a.
Những khách hàng xếp hàng sau anh dần trở nên bồn chồn, thốt ra mấy lời than phiền, Quý Hàng đang nhìn hình chụp MRI trên điện thoại mới ngẩng đầu.
Anh hơi nhíu mày nhìn Kiều Thạc đang mang nét mặt hơi hoảng loạn, nét mặt lộ vẻ không hài lòng.
Không xong.
Tay Kiều Thạc đang cầm điện thoại khó ức chế được run rẩy, xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Số dư không đủ.
Nhân viên thu ngân của siêu thị rất tốt bụng chờ Kiều Thạc thanh toán nhưng đã có những tiếng thúc giục từ phía sau.
Khi màn hình app điện thoại hiện lên bốn ô trống cần điền số, Kiều Thạc mới ngẩng đầu nhìn thầy cũng đang vùi đầu nhìn điện thoại.
Nhưng là.
Các góc cạnh gương mặt, đường chân mày của Quý Hàng đặc biệt sắc nét dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn thẳng ra khỏi hốc mắt dài và hẹp, đốt ngón tay gắt gao bám chặt vào cạnh điện thoại, một bộ dạng trầm tư.
Trong lòng thiếu tự tin, Kiều Thạc cắn răng mở app ngân hàng trực tuyến để nạp tiền vào app thanh toán.
Nhưng đáng tiếc do quá lâu không sử dụng nên app không cho phép đăng nhập bằng nhận diện gương mặt mà yêu cầu mật khẩu, cậu đã quên mật khẩu, trên người cũng không mang theo tiền mặt hay thẻ ngân hàng nào…
"Bần thần cái gì? "
Quý Hàng chậm rãi tiến đến gần, vừa vặn nhìn thấy Kiều Thạc vừa thoát ra khỏi app ngân hàng trực tuyến do không thể đăng nhập được liền hiểu được vấn đề mấu chốt.
Quý Hàng trừng mắt với Kiều Thạc, rõ ràng ý tứ trách móc, sau đó nhanh chóng đưa ra điện thoại quét mã thanh toán, đóng gói hàng hóa.
Từ lúc Kiều Thạc chuyển đến ở nhà thầy cũng chưa từng chân chính trả cho thầy bất kỳ một khoản chi phí nào như tiền thuê nhà, tiền ăn hay sinh hoạt phí.
Từ trước đến nay, chỉ cần cậu thoáng có một chút ý niệm này đều sẽ bị cường thế bác bỏ, tiến hành nghiêm khắc giáo dục.
Bất quá, Quý Hàng cũng thường xuyên chiếu cố lòng tự trọng của đứa nhỏ, thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn cơm hay đi siêu thị, Kiều Thạc làm bộ muốn trả tiền, anh cũng không tranh đoạt.
"Em đã xảy ra chuyện gì?"- Quý Hàng ngồi ghế phụ lái, không ngừng nhắc nhở chính mình sắp đến năm mới không nên giáo huấn đứa nhỏ, giọng nói không tính là hòa ái dễ gần.
"Tài khoản không còn đủ tiền cũng không biết? Ngẩn người tại đó làm cái gì, không có biện pháp chuyển khoản cũng không biết gọi? Em câm sao?"
Dây an toàn đè lại xương quai xanh, Quý Hàng nhíu mày, thần sắc lạnh lùng.
Kiều Thạc vô ý thức rút vào cửa xe.
"Em có tiền, chính là quên mật khẩu, cũng đã lâu không có mở app chuyển tiền trực tuyến.”
"Vậy tại sao không gọi thầy?"
Kiều Thạc nheo mắt, không có không biết xấu hổ nói rằng mình không dám, chỉ dám nhỏ giọng nói dối.
"Em có gọi nhưng quá ồn, đại khái là thầy không nghe thấy."
Thanh âm yếu ớt càng như ném thêm củi vào lửa giận đang thấp lên trong lòng Quý Hàng: "Kiều Thạc! Em đối với thầy có ý kiến gì cứ trực tiếp nói ra! Là cảm thấy lần trước thầy đánh em đánh nặng? Đi Vu Sơn không vui, vẫn là hiện tại nghĩ không muốn ở chỗ của thầy nữa? Không rãnh bận tâm mấy ngày, không nói với em được mấy câu, hay là em lại làm ra chuyện tốt gì không muốn để cho thầy biết?"
Quý Hàng vô cùng tức giận, còn Kiều Thạc bị mắng đến im bặt.
Cậu không phải An Ký Viễn, bị oan uổng, uất ức thì biết nổi giận phản bác nói mình không có.
Người đang ngồi bên cạnh là người mà cậu vừa kính lại vừa sợ, là muốn thân cận nhưng lại cảm giác mình không xứng, nhân vật như vậy chiếm cứ một phần tư sinh mạng của Kiều Thạc, quá mức trọng yếu, đã cùng cuộc đời của cậu sinh ra ảnh hưởng quá lớn.
Kiều Thạc cúi đầu, ngón tay bấu chặt vô lăng, một lúc lâu mới thốt ra hai tiếng.
"… Xin lỗi. "
Mà tiếng nói vừa dứt, tay đang nắm chặt bị thầy bỗng nhiên lôi ra.
Kiều Thạc hướng theo ánh mắt của thầy, thấy móng tay cậu vì bấu quá chặt mà xước da rỉ máu.
Mất khoảng nửa phút mới mơ hồ cảm nhận được tay đứt ruột xót.
Dù cho đã biết nhưng Quý Hàng một lần nữa cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi bất thường của Kiều Thạc.
Anh không giống như những sư trưởng trong các tiểu thuyết có khả năng kiểm soát được tất cả cảm xúc, anh cũng chưa từng học qua lớp tâm lý giáo dục nào.
Tức giận sẽ muốn vứt bỏ đứa nhỏ, nghiêm phạt liền nhất định phải cấp đầy đủ giáo huấn làm cho nó e ngại.
Anh nóng tính cũng rất xấu tính, mặc dù đánh mắng xong rồi, trong vài tuần liên tiếp khi nhìn thấy Kiều Thạc vẫn không tự chủ có chút nhíu mày nghiêm nghị.
Tệ hơn chính là anh còn là đầu gỗ.
Thường thường phải đợi đến người bên cạnh để ý và nhắc nhở mới chậm chạp nhận thức được.
Cũng may, anh cũng không phải hoàn toàn không hiểu được và tỉnh lại.
Cơm tất niên, An Ký Viễn vẫn có được món cá chưng thịt, các bác sĩ và y tá trực ban đều tập trung vào phòng trực của bác sĩ nội trú, bàn làm việc thường ngày nay đã bày biện thành một bàn đồ ăn làm người người thèm chảy nước miếng.
"Cậu thích ăn ruột già đến vậy? Hôm nào để Cố Trưởng khoa sắp xếp cho cậu đến Khoa Tiêu hóa một chuyến."
"Làm sao, tôi cũng không ăn ruột của cậu."
Quý Phó khoa trong ngày thường luôn luôn nghiêm túc nghiêm túc, hiếm khi ném xương cá vui vẻ gia nhập vào cuộc tranh luận của tuổi trẻ.
Có người nói, nếu có thể ném ba lần vẫn đứng vững thì điều ước sẽ thành sự thật.
"Oa! Quý Phó khoa có điều ước gì?"- Nữ y tá kinh ngạc nhìn đống xương dựng đứng ở mép bàn.
Quý Hàng nhìn hai đứa nhỏ đang thì thầm chuyện gì đó cười nói:
"Không thể nói.
Nói ra sẽ không linh. "
Nhóm tổ B sang ăn ké lại là nghé con không sợ cọp.
"Em đoán nhất định là sớm ngày thoát kiếp cô đơn!"
Các cô cậu bác sĩ, y tá trẻ tuổi cười nói rôm rả, không khí rộn ràng và ấm áp tràn ngập không khí tết đoàn viên.
An Ký Viễn vẫn chưa thể ngồi trên ghế, quỳ một chân trên ghế xoay, khom lưng gắp thức ăn, dùng da vịt nướng gói lại thịt cá chưng, khóe miệng vẫn dính lại sốt tương ngọt.
Cơm trưa đều cố ý không ăn, hiện tại là cảm giác thèm thuồng như vận động viên vừa tập luyện cường độ cao.
Vì vậy, khi Nhan Đình An mang đến sủi cảo tự gói, không khách khí vỗ vào móng vuốt không an phận cảnh cáo:
"Một người sáu cái sủi cảo, anh đều tính đủ, đừng nghĩ trộm của người khác."
Đó là người khác sao?
Đó là anh của em!
An Ký Viễn không phục liếc mắt với Nhan Đình An, quay đầu lại gói cho mình thêm một cuốn da vịt cá chưng, dưới cái cau mày trừng mắt của anh nhanh chóng bỏ vào miệng.
Truyền thông trắng trợn tuyên truyền năm nay là năm lạnh nhất trong suốt 30 năm qua.
Vì vậy, rất nhiều người đều cho rằng, đó là một ngày trời đông giá rét.
An Ký Viễn cũng nghĩ như vậy.
Trong lòng của cậu, tuyết bên bờ sông ngày ấy vẫn rơi.
Lại không cảm thấy lạnh.
Không phải do trái đất nóng lên rồi, cũng không phải cậu chịu rét ngày càng giỏi.
Chỉ bất quá, trời lạnh mấy cũng không chống nổi trái tim băng giá, nhưng khi nào trong lòng có ấm áp, thế giới này đều sẽ là ánh nắng tươi sáng.
Trong lòng cậu ngày ấy vẫn là tuyết rơi.
Nhưng cậu cũng nghe thấy tiếng cú đấm của anh vào mặt bàn đá, cũng cảm thụ được dòng máu nóng khi bàn chân lạnh băng chạm vào lồng ngực của anh, nếm trải được sự nhượng bộ và bao dung hiếm có của đầu gỗ.
Những bông tuyết này, bằng một cách thích hợp đã làm tan chảy những bông tuyết rơi trên đầu quả tim.
Răng nanh nho nhỏ lộ ra, lông mi vểnh lên cao, khóe miệng nhếch lên lộ ra lúm đồng tiền.
An Ký Viễn không giấu được nét hưng phấn, gấp lại phong bao đỏ lì xì len lén giấu vào túi áo.
Cậu bước đến chỗ Kiều Thạc đang dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn nói nhỏ:
"Sư huynh, anh gọi sư huynh qua đó."
Kiều Thạc sửng sốt:"A, anh còn phải dọn dẹp."
"Ai nha, anh đi nhanh đi!"- An Ký Viễn đoạt lấy khăn lau trong tay Kiều Thạc.
"Em vẫn chờ xem ai được nhiều tiền lì xì hơn a!”
Kiều Thạc có chút xấu hổ.
Buổi chiều vừa mới bị mắng, cậu không hề cảm thấy mình còn được có quyền lợi được cưng chiều.
Chỉ là, bất luận Kiều Thạc có bao nhiêu không nghĩ đến, hoặc Quý Hàng có bao nhiêu nghĩ là chuyện đương nhiên, thì phong bao lì xì này đối với đứa trẻ vô gia cư như cậu vẫn phần nhiều là mang theo ý tứ chúc phúc may mắn.
Quý Hàng hai tay đút trong túi quần, đứng tựa vào bàn, giống rất nhiều năm trước khi lần đầu tiên Kiều Thạc gặp thầy, dáng vẻ trịnh trọng, gần gũi, dễ dàng cho người giao phó tín nhiệm.
"Kiều Thạc, thầy không hề lo lắng khi em ra ngoài sẽ làm cho bệnh viện B mất mặt hay không thể làm được nhiệm vụ được giao phó.
Điều thực sự làm thầy lo lắng là em luôn cậy mạnh, lại quá giỏi che giấu, luôn tự làm mọi việc trong yên lặng.
Luôn đưa ra quyết định tự cho là đúng, mang tâm lý không muốn gây thêm phiền toái cho người khác mà luôn tự đặt bản thân mình vào vị trí tầm thường nhất.
Thầy không muốn lừa em nói rằng cho em mượn, sau này có thể trả lại.
Em hãy ghi nhớ cho dù thầy nổi giận với em thế nào thì em vẫn là đứa học trò đi theo thầy suốt sáu năm qua.
Em còn chưa lập gia đình, cha mẹ lại không ở gần, một mình em ở nơi đất khách, không xài tiền của thầy, chẳng lẽ xài tiền lương hưu của bà ngoại hay sao?"
Ngón trỏ cùng ngón cái kẹp phong lì xì, Kiều Thạc lúc đó còn không biết, bên trong tấm thẻ gần như là một năm thu nhập của cậu.
"Em cũng có tiền… "
Ánh mắt Quý Hàng nhìn Kiều Thạc sắt như dao: "Chỉ một chút tiền lương này của em, sinh hoạt hàng ngày đều phải siết chặt, một phần vạn có chuyện gì cần khẩn cấp thì sao? Em lại chuẩn bị bán đứng chính mình? Bản thân có bao nhiêu cân lượng cũng không biết?"
Vẫn là một loại khí thế áp đảo, có chút cảm giác chưa nguôi giận.
Trong cuộc đời con người, mỗi ngày trôi qua có thể dài như vô tận nhưng trong những năm tháng quan trọng nhất, sẽ xuất hiện một người đáng giá để bạn ghi nhớ cả đời.
Đó có thể là bằng hữu, là tình nhân, là thầy, thậm chí là một người xa lạ chưa từng gặp mặt người.
Giữa đôi bên chưa bao giờ có hứa hẹn, lại càng không bàn đến trách nhiệm, thậm chí ngay cả ranh giới của cảm giác cũng giống như vết cắt của một lưỡi dao, nhưng người đó lại giống như một ngôi sao luôn tỏa sáng vạch ra một quỹ đạo chuyển động xung quanh hành tinh là bạn
Từ nguồn ánh sáng dẫn đường ấy mà bạn sẽ dần trưởng thành và có đầy đủ sự tự tin để tự mình bước đi, gặp chuyện sẽ không hoảng hốt, không quá phấn khích hay quá buồn khổ.
Như khi nhìn màn pháo hoa ngoài cửa sổ, bạn có thể vui vẻ thưởng thức vẻ đẹp lộng lẫy của nó và cũng có thể thản nhiên tiếp thu chuyện nó chỉ là thoáng qua rồi vụt tắt.
Đêm giao thừa năm nay, khu nội trú tại tầng 26 luôn luôn sáng đèn.
Những thiếu niên đã từng có cảm giác ngập ngừng lạc lõng, nay lại mang ánh mắt đầy cương nghị nhìn xuyên thấu qua lớp kính lạnh lẽo mang theo bao nhiêu niềm vui lẫn nỗi buồn.
Mà cách đó không xa, phòng cấp cứu vẫn tràn ngập tiếng la hét, rên rỉ, không khí vô cùng khẩn trương.
Bác sĩ trực phòng Cấp cứu bình tĩnh phân công công việc: "Xe tải tông liên hoàn vào đuôi xe, có ba nạn nhân sẽ chuyển đến viện của chúng ta.
Trong đó nạn nhân nặng nhất là nam, đã trên 60 tuổi, chấn thương hở vùng đầu, gãy cột sống, đa chấn thương toàn thân, đội cứu hộ thông báo nạn nhân vẫn còn tự chủ hô hấp nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Tiếng còi xe cứu thương vang vọng khắp trời, các nhân viên y tế nhanh chóng mỗi người một việc vận chuyển các nạn nhân người đầy máu me từ trên xe vào phòng cấp cứu.
"Kiểm tra huyết áp!"
"Chú ý bảo hộ xương cổ! Một, hai, ba!"
"Giữ chặt miệng, tôi phải đặt nội khí quản."
Có lẽ do ống đâm quá sâu làm ảnh hưởng đến cổ họng, người đàn ông bất ngờ ho dữ dội, hai mắt sưng tấy đầy máu mở to.
Ông nhìn chằm chằm vị bác sĩ, không biết lấy sức lực từ đâu, giơ tay nắm chặt vạt áo blouse trắng.
Vì vậy, chiếc bánh bao được ông luôn nắm chặt trong tay rơi xuống đất.
Không hiểu sao, phòng cấp cứu luôn huyên náo lại trong phút chốc trở nên tĩnh mịch.
"Tôi… "
Trên giường bệnh, giọng khàn khàn, run rẩy, vô cùng suy yếu, còn là thở dốc, lộ ra khát vọng sống sót gần như kiệt quệ.
"Con tôi… Là… bác sĩ… ở đây… "
"Nó tên…"
" Là… thời khắc giao mùa… ở Châu Hàng… Nó tên…"
Thay vì truyền đạt một tin tức thì đó lại giống như đang miêu tả một con người, một cái nhắm mắt liền có thể nhìn rõ từng đường nét.
Dùng hết một chút khí lực cuối cùng.
"Quý Hàng."
——–.