An Ca Ký Vi Từ


“Muốn học lâm sàng?”
Con ngươi linh động, thuần túy, đối mặt với người đang nở nụ cười hiền hòa, cực lực gật đầu.
“Muốn học, sư huynh giúp em.”
Rất nhiều năm sau, khi Quý Hàng đứng trong hội trường trước sự chứng kiến của ngàn người, báo đài quốc tế đưa tin rầm rộ, đạt được vinh dự tối cao, cầm trong tay giải thưởng đẳng cấp Châu Á vẫn sẽ nghĩ đến cuộc trò chuyện này cùng sư huynh.
Quý Hàng không biết tại sao khi Nhan Đình An dùng một đầu thước gỗ chỉ vào câu hỏi làm thêm trong bài thi, nhẹ giọng chất vấn cậu lúc làm bài có chú tâm hay không, Quý Hàng liền cảm thấy uất ức ngập trời.
“Người bệnh bốn tháng trước bởi vì bị tắc nghẽn mạch máu não trái nhập viện.”- Thước gỗ màu đen gõ xuống bàn trà, chỉ thẳng vào câu hỏi thêm ở cuối bài thi, thanh âm của Nhan Đình An hơi trầm xuống nhưng không mang theo nghiêm nghị vang dội như Trần Tích.
“Hôm nay xuống phòng khám liền choáng váng, hình ảnh MR tưới máu thế nào?”
Quý Hàng đứng thẳng tắp, thiếu niên mười sáu tuổi so với các nghiên cứu sinh học cùng trường càng có gương mặt góc cạnh, lạnh lùng không có chút sợ sệt nào nhưng khi đứng trước mặt sư huynh…
Quý Hàng đại khái… Cho đến khi tất cả mọi người đều đương nhiên gọi một tiếng Quý Phó khoa cũng vẫn không biết, khi đứng trước mặt sư huynh, anh  từ trước đến nay đều chỉ như một đứa trẻ.
“Tiểu Hàng, đáp lời!”
Nghe, cái này không phải một câu nói qua loa, là không hề che giấu khẩu khí.
Nhìn, không nhịn được nhìn thẳng xem nội dung nào trong bài thi làm bùng lên lửa giận.
Nhìn, bờ môi mím chặt, có chút vểnh lên.
Nụ cười chậm rãi tan rã trên gương mặt sư huynh, đó là nét mặt vẫn luôn hòa nhã đầy ấm áp cho dù đang tức giận.
“Lớn thêm một tuổi liền nghe không hiểu anh nói gì?”
Nguyên lai, sư huynh vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật của cậu, hộp giấy hình vuông màu đỏ là bánh sinh nhật của tiệm bánh ngọt mà cậu thích nhất.

Sư huynh lúc mở cửa bước vào nhà cố tình giấu diếm chính là nó.
Quý Hàng vẫn mím chặt môi, trong lòng náo loạn.

Bởi vì một câu kia, tâm trạng phập phồng giống như xe đang vượt đèo, đoán không ra sư huynh rốt cuộc có đang nổi giận hay không?
Nhưng Quý Hàng vẫn cố gắng tỏ vẻ trấn tỉnh, ánh mắt chuyển đến trang giấy không có chút nếp nhăn và vài tấm phim chụp trên bàn, thấp giọng nói:
“Hai bên tiểu não có tín hiệu dị thường, chuỗi xung DW cao, FLAIR cao T2 thấp, T1 thay đổi, một nửa não trái suy yếu…”
Một bác sĩ Khoa Ngoại thần kinh ưu tú tất nhiên phải có kiến thức chuyên môn hình ảnh vững chắc.
“Cân nhắc cái gì?”- Ánh mắt Nhan Đình An chuyển từ bàn trà sang gương mặt khôi ngô của Quý Hàng.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của sư huynh, Quý Hàng càng không biết trả lời thế nào.
Ước chừng khoảng năm giây.

Nhan Đình An cảm thấy bởi vì hôm nay là một ngày mang khái niệm đặc thù trong cuộc đời nên nặn ra thêm một phần kiên nhẫn.
“Đưa tay ra!”
Lại còn là muốn đánh.
Điểm mười trọn vẹn chỉ có một mình cậu, câu hỏi cho thêm là ưu ái riêng biệt, đến giáo sư cho đề còn khen ngợi cậu nhưng…
Sư huynh vẫn không hài lòng.

Biết rõ hôm nay là sinh nhật của cậu thì có ích lợi gì.
Vẫn phải bị đánh.
Dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, có chút uất ức sẽ sinh ra nóng nảy.

Nói ra suy luận có chút gấp gáp:
“Người bệnh có tiền sử cao huyết áp, hút thuốc, uống rượu, cân nhắc tái phát tình trạng tắc nghẽn.”
Thước cứ vậy lẳng lặng cầm trong tay, không nhúc nhích, khóe miệng Nhan Đình An lúc này mới thật sự nhoẻn lên một nụ cười nói:
“Là hình ảnh mất ranh giới hay biến chứng hẹp động mạch gây tắc nghẽn?”
Một chút lạnh lẽo chợt hiện lên trong ánh nhìn luôn hiền hòa làm cậu hiện tại không dám trực diện đối mặt.
“Không… Không có.”
“Đưa tay!”- Nhan Đình An nhấn giọng lặp lại.
Lần này, độ cong khóe miệng đẹp mắt như thế nào, Quý Hàng cũng quả quyết không dám dây dưa với sư huynh nữa.
“Bốp!”
Bàn tay vừa đưa ra, một thước liền đánh mạnh xuống.
Nhan Đình An đánh người, cho đến bây giờ chưa từng giữ lại lực đạo.

Lòng bàn tay hiện rõ vệt đỏ rộng khoảng ba ngón tay.

Thước gỗ một lần nữa giơ cao, Quý Hàng theo bản năng rút tay về.
Chân mày nhíu chặt, sự uất ức không hề che giấu.
Sư huynh rõ ràng đã nói vào ngày sinh nhật có thể thỏa mãn bất kỳ một yêu cầu nào của cậu, tại sao không hỏi cậu có muốn miễn đi trận đánh này hay không?
Cậu cũng đoán được quà tặng là bộ công cụ vi phẫu, tay đánh sưng thế này, chẳng lẽ muốn cậu ngẩn người nhìn nó thôi sao?

Câu hỏi cho thêm là sự khích lệ của Giáo sư, đề bài bỏ sót bao nhiêu yếu tố mấu chốt so với yêu cầu trong thực tế lâm sàng, chẳng lẽ muốn cậu giống như học sinh tiểu học giơ tay hỏi giáo sư tại sao trong báo cáo kiểm tra lâm sàng đến chỉ số GCS cũng không có…
Kích động, tức tối đều hiện rõ trên mặt, năm mười bốn tuổi vừa đến, buồn, vui đều không biến sắc, chỉ mới đi theo bên cạnh hai năm, làm sao tuổi càng lớn lại càng trẻ con thế này.
Nhan Đình An cố ý lắc đầu một cái, khóe miệng nhếch lên hỏi:
“Không muốn khẽ tay?”
Quý Hàng còn đang do dự có nên đưa tay ra hay không, nụ cười kia của sư huynh dường như không mấy thân thiện, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì sư huynh đã…
“Xoay người, đánh mông!”
Mặt Quý Hàng ửng hồng có chút tức tối nhìn sư huynh, không nói cũng không động, trong ánh mắt tràn đầy sự không phục, cho đến khi thanh âm đáng sợ của từng con số đếm ngược vọng bên tai mới bị dồn ép xoay người.
Quý Hàng còn chưa kịp đứng vững, liên tiếp ba thước vang như tiếng pháo nổ, lớp quần mỏng manh chẳng chống đỡ được bao nhiêu cho cái mông vốn còn vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn.
“Còn không biết?”- Giọng Nhan Đình không hề có chút nghiêm nghị nào, còn thêm chút kiên nhẫn hỏi:
“Em bao lâu không có chú tâm đọc sách?”
Câu trả lời theo kiểu bùng nổ.
“Mỗi ngày đều có đọc.”
Sư huynh an bày mỗi ngày phải đọc, làm bài phân tích năm mươi trang giáo trình, mặc dù không phải mỗi ngày đều kiểm tra, nhưng Quý Hàng chưa bao giờ lười biếng.

Cho dù hôm nay là ngày sinh nhật, cũng đặc biệt dậy sớm hơn để hoàn thành bài tập, sư huynh làm sao có thể hoài nghi cậu.
“Thế a?”- Lại thêm ba thước mạnh bạo.
“Từ bài thi này thật nhìn không ra.”
Quý Hàng hoàn toàn không muốn nói chuyện, kìm đi sự tức tối chịu đựng từng thước đánh xuống.

Cậu biết rõ nếu không nghe được câu trả lời mong muốn, sư huynh sẽ không dừng lại.

Vì vậy, chỉ có thể ở trong đầu từng chút hồi tưởng lại tất cả chi tiết trong đề bài… Rốt cuộc…
“Em biết rồi!”- Hai tay siết chặt vải quần, trên mặt đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
“Là tổn thương sợi trục lan tỏa” (DAI-Diffuse axonal injury)
Thước dừng lại, vỗ nhẹ bên đùi nhắc nhở:
“Xoay người, đứng ngay ngắn!”

Mồ hôi theo sống mũi lăn xuống, phía sau nóng bỏng đau rát, Quý Hàng rất ngoan ngoãn đứng thẳng người.
Sư huynh lên tiếng hoài nghi, cậu không thích nghe, nhưng bài tập không làm tốt, chính cậu cũng không thể tha thứ cho bản thân.
“Cơ chế?”- Nhan Đình An nhàn nhạt hỏi.
Quý Hàng len lén nhìn sư huynh, rõ ràng vẫn đang cười a…
Cậu có chút không suy đoán được, chậm rãi lên tiếng.
“U thần kinh nguyên bào hoặc là sợi trục bị tổn thương dẫn đến dinh dưỡng bị cắt đứt, tăng sinh tế bào…”
Nhan Đình An dùng đầu thước vỗ nhẹ bên cánh tay.
“Bộ dáng này là mắng sai em rồi?”
Quý Hàng cố ý dời ánh mắt, nhìn chằm chằm trên bàn uống trà đặt một ly sữa tươi.
“Tiểu Hàng mỗi ngày đều nghiêm túc đọc sách.”
Cậu vẫn còn uất ức vì câu nói vừa rồi của sư huynh.

So với chuyện bị đánh vào ngày sinh nhật thì cảm giác bị sư huynh hiểu lầm càng khó chịu hơn.
“Vậy hôm nay thất thần có phải đã quá lâu?”- Nhan Đình An nhích người lại gần, thước gõ gõ trên bắp đùi mình nói tiếp.
“Bài thi vào buổi trưa.

Bây giờ cũng sắp sáu giờ tối, còn phải dùng thước mới có thể thông suốt?”
Trong ánh mắt Quý Hàng liền có chút hỗn loạn, chột dạ cụp mí mắt, chán ghét mình vô dụng, vì vậy dứt khoát xoay người nói:
“Sư huynh đánh đi, em không uất ức.”
Lần này, thước không rơi xuống, cánh tay bị một lực kéo mạnh, cả người hoàn toàn ngồi xuống sô pha, mùi nước khử trùng quen thuộc trên người sư huynh làm cậu giật bắn người, bả vai hơi run, dùng hai bàn chân bám chặt xuống sàn để giữ ổn định thân mình.
Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào màng nhĩ.
“Tiểu Viễn đến tìm em?”
Quý Hàng ngạc nhiên quay đầu nhìn Nhan Đình An.

Nguyên lai, sư huynh đều biết…
Nhóc con không biết đã trốn tiết học nào, buổi trưa xuất hiện trong sân trường của cậu.

Quý Hàng trong lúc đang viết bài thi, nhìn ra cửa sổ liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.

Cậu không hiểu đứa em vốn da mặt mỏng hơn cậu, trước kia khi cậu chủ động tìm đến cùng ăn cơm đều không muốn, từ lúc nào có can đảm lớn đến vậy.

Nó nói câu “sinh nhật vui vẻ”, ở lì trong phòng học của cậu tự tìm chỗ ngồi xuống, cả một buổi chiều mắng cũng không đi, đánh cũng đánh không được, nhìn đến trời đã tối, Quý Hàng không thể làm gì khác là gọi cho quản gia đến đón người về.

Quý Hàng thật sự không có tinh lực suy tính nên đối mặt với em trai thế nào nhưng cậu biết rõ, mỗi lần Tiểu Viễn đột nhiên xuất hiện như vậy, tâm tình của cậu liền rối loạn cả một ngày.
“Em là anh trai…”- Nhan Đình An đưa tay xoa mái đầu ướt mồ hôi.
“Cả ngày lẩn trốn em trai, một chút khí thế cũng không có.”
Quý Hàng nghiêng đầu, khẽ hừ một tiếng, không nói câu nào.
“Ném hết thể diện, sau này làm sao để em trai nghe lời?”
“Nó dám không nghe?”
Nhan Đình An bật cười thành tiếng, trưng bộ mặt rất nghiêm túc cùng bạn nhỏ phân tích.
“Làm sao không dám, em kêu nó về nhà, nó nghe sao?”
Quý Hàng thật sự có cảm giác thất bại, cúi đầu, mím nhẹ môi không biết đang suy tư cái gì.
Nhan Đình An không hề gấp gáp, lẳng lặng ngồi bên cạnh, một lúc lâu sau mới nghe cậu nhóc do dự hỏi:
“Sư huynh cảm thấy thế nào?”
“Anh cảm thấy cái gì?”
Quý Hàng cũng đoán được sư huynh sẽ hỏi ngược một câu như vậy, cậu có chút bất mãn nhìn người, cậu thật sự chỉ muốn nghe một chút sư huynh suy nghĩ như thế nào thôi.
Nhưng mà, đối với chuyện liên quan đến nhà cậu, sư huynh từ trước đến nay đều không nguyện ý cho thấy lập trường của anh, vì vậy cậu càng thêm tò mò.
“Sư huynh cũng cảm thấy Tiểu Hàng làm sai sao?”
“Anh à…”- Giọng điệu kéo dài thành công hấp dẫn sự chú ý, đáng tiếc lập tức như cơn gió bất  chợt đổi chiều.
“Dĩ nhiên là làm sai, một nửa điểm chính của câu hỏi cho thêm đều không nắm được, nếu là anh cũng không có mặt mũi về nhà.

Hay là một phần năm roi, tự em cân nhắc một chút nên đánh nơi nào?”
Quý Hàng đen mặt ngẩng đầu nói: “… Ngày mai có bài thi thực hành.”
Nhan Đình An hiểu ý gật đầu nói: “Anh cũng có ý nghĩ này, trẻ con thì nên đánh mông a.”
“Sư huynh!”
“Ăn cơm trước hay bị đánh trước?”
“Đánh trước đi…”- Sớm chết sớm siêu sinh.
“Được a!”- Nhan Đình An rất sảng khoái đáp ứng, đứng bật dậy vỗ vỗ bụng.
“Vậy thì ăn cơm trước đi.

Anh muốn ăn bánh kem, đi xuống lầu mua mười bảy cây nến đi.”
“…”
———————.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận