Kiều Thạc cất giấu mọi chuyện trong lòng, giờ phút này đầu óc rối loạn nào có tâm tình thưởng thức bộ dáng lấy lòng của Cố Bình Sinh đối với An Ký Viễn.
Giữa trưa là thời điểm khá bận rộn nên trong phòng họp hiện tại chỉ có vài bác sĩ nội trú và y tá được triệu tập nhất thời.
Theo đạo lý thân là người trực tiếp phụ trách Tổ A, Quý Hàng phải tham dự, nhưng Quý Hàng từ trước đến nay đều sẽ không vì vài thủ tục hành chính mà từ chối ca phẫu thuật.
Cố Bình Sinh biết rõ điểm này nên chẳng thèm để tâm.
Nhưng hiện tại ngay cả một bác sĩ chủ trị cũng không có mặt đúng là có phần chế giễu.
Theo thông lệ, Cố Bình Sinh bắt đầu với phần giới thiệu, ánh mắt đầy trìu mến nhìn An Ký Viễn.
An Ký Viễn hơi nhíu mày, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào những đường vân gỗ trên mặt bàn, bờ môi hơi mím lại lộ vẻ ẩn nhẫn.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể ở trường học hay bệnh viện, một vòng giới thiệu này là chuyện mà cậu chán ghét nhất.
Người trong giới y học luôn ngưỡng mộ danh tiếng của An gia, người không trong giới y học càng nhìn An gia như một gia tộc đã trải qua được hàng trăm năm
Giọng Cố Bình Sinh lên xuống trầm bổng như ánh nắng ấm áp ngày xuân, từng câu, từng chữ ngọt đến mức Kiều Thạc nổi cả da gà.
Khi Cố Bình Sinh ân cần đến mức gần như muốn hỏi một ngày ba bữa ăn cái gì, Kiều Thạc rốt cuộc không nhịn được bật cười nói: “Trưởng Khoa, nếu không ngài cứ dẫn An Ký Viễn qua nhà hàng đối diện dùng cơm trò chuyện, tôi và mọi người về phòng bệnh trước, đang rất bận a.”
Cố Bình Sinh đang thao thao bất tuyệt, bị một lời kia của Kiều Thạc làm sửng sốt.
Người đã lớn tuổi, phản xạ sẽ chậm hơn một chút.
Cố Bình Sinh sau một lúc lâu mới hiểu được ý tứ trong câu nói kia, trừng mắt với Kiều Thạc.
Có tiếng gõ cửa, tiếp theo là tiếng vặn tay nắm cửa
Kiều Thạc và An Ký Viễn đồng thời điều chỉnh tư thế ngồi.
Quý Hàng còn mặc đồng phục phẫu thuật.
Khi vặn tay nắm cửa cần dùng chút lực, đường cong cơ bắp cánh tay cũng đồng thời lộ ra.
Thời điểm Quý Hàng mở cửa, một luồng không khí trang nghiêm cũng ùa vào làm tất cả đều nhanh chóng thu hồi biểu tình đùa giỡn.
“Trưởng Khoa, tôi đến tìm Kiều Thạc.”
Giống như trong miệng ngậm băng, thanh âm đông cứng không cảm xúc.
Mặt Kiều Thạc tái đi, lập tức đứng lên, muốn rời khỏi chỗ ngồi thì lúc này Cố Bình Sinh cũng đột nhiên đứng dậy.
“Tiểu Quý đến thật đúng lúc a.”- Cố Bình Sinh cười nói, hóa giải tình trạng lúng túng vừa rồi, nhìn cứu binh Quý Hàng với ánh mắt đầy cảm kích.
“Cậu vào đây ngồi, gặp các bác sĩ nội trú sẽ chuyển vào tổ A đợt này.”
Cố Bình Sinh ngoắc tay gọi Quý Hàng cũng nhìn ba người giới thiệu:
“Đây là Phó khoa của mọi người, Quý Hàng.”
Quý Hàng không bày bộ dáng Tổng tài bá đạo, anh hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân chứ không phải gia thế mà đạt đến địa vị hiện tại, dĩ nhiên sẽ không có kiểu khí thế uy vũ độc tôn thiên hạ.
Quý Hàng đã không còn mang họ An, anh sẽ không có quyền tự do sinh sát muốn làm gì thì làm, anh cần học kiểu lả lướt để sinh tồn trong xã hội.
Có những thứ Quý Hàng thật sự không thích làm, nhưng anh sẽ không thể có lựa chọn nào khác.
Cố Bình Sinh là cấp trên trực tiếp của anh, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều bác sĩ nội trú như vậy, cho cấp trên mặt mũi vẫn phải có.
An Ký Viễn là người đầu tiên đứng lên, hai người còn lại cũng lập tức đứng theo, khom người chào hỏi:
“Xin chào Quý Phó khoa.”
Quý Hàng khẽ gật đầu, đi vòng qua bàn họp lớn thẳng tiến đến chỗ Kiều Thạc vừa ngồi.
Có chăng khi đi qua, mắt quét ngang, Kiều Thạc hận không thể lập tức ép mình đóng băng vào vách tường.
Quý Hàng không chút do dự ngồi xuống chỗ của Kiều Thạc
“Mọi người đều ngồi xuống đi.”
Phòng họp còn rất nhiều chỗ trống nhưng dù có mượn mười lá gan Kiều Thạc cũng không dám ngồi xuống.
Cậu biết, mình đây là bị phạt đứng.
Cố Bình Sinh cảm thấy mời được Quý Hàng ngồi xuống cùng dự buổi họp này là thành công rực rỡ, vô cùng đắc ý nói:
“Vậy, ba người hãy tự giới thiệu đi, nói rõ ràng một chút.”
Người lên tiếng trước là nữ sinh đứng ngoài cùng, thanh âm nhỏ nhẹ:
“Em tên Từ Tố, bác sĩ nội trú năm thứ ba, chuyên khoa lựa chọn là Thận – Tiết niệu, đã thay đổi liên tục qua Khoa Nội Tiêu hóa, Khoa Cấp cứu.” ①
Giọng rõ ràng, nhẹ nhàng nhưng không mất đi khí thế.
Quý Hàng mỉm cười gật đầu, ánh mắt hướng qua cậu nam sinh ở giữa.
Nam sinh kia không biết tại sao lại thấy có chút run sợ nói: “Em tên Lục Cẩn Hoan, bác sĩ nội trú năm ba chuyên khoa Ngoại, sắp hoàn thành giai đoạn trình thay đổi liên tục, Ngoại thần kinh là chuyên khoa cuối cùng.”
Quý Hàng gật đầu, trong lòng có chút phiền muộn, nội trú năm ba, cũng sắp hoàn thành giai đoạn thay đổi liên tục mà nói chuyện vẫn còn run rẩy như vậy.
Đến lượt An Ký Viễn tiếp tục.
“Em là An Ký Viễn, nội trú năm thứ nhất, chuyên khoa chính là Ngoại thần kinh, tự nguyện bỏ qua giai đoạn thay đổi liên tục.”
Thời gian dừng lại ba giây, phòng họp yên lặng đến ngay tiếng thở cũng không có.
“Liều Lĩnh!”
Người đầu tiên mở miệng là Kiều Thạc, còn mang theo mấy phần căm giận.
Quý Hàng không lên tiếng nhưng cả người toát ra khí thế lạnh lùng.
Cùi chỏ tay phải chống lên tay vịn ghế, ngón tay xoa xoa ấn đường, trầm tĩnh, nội liễm, gương mặt bị bàn tay che kín một nửa, khí tức vững vàng làm người cảm nhận được từng nhịp thở mạnh mẽ.
Mỗi một lỗ chân lông đều như toát ra khí lạnh làm cả Cố Bình Sinh đều chợt thấy lạnh run.
Các bác sĩ nội trú đang ngồi trong phòng dè dặt ngẩng đầu nhìn Quý Hàng.
Quý Hàng chỉ hạ cánh tay xuống, vòng hai tay trước ngực, liếc nhìn An Ký Viễn hỏi:
“Cậu chắc chắn?”
An Ký Viễn không tiền đồ nuốt nước miếng một cái, mím môi nói:
“Chắc chắn, em đã nộp đơn, chỉ cần thông qua thi viết cùng thực hành…”
“Cửa ở phía kia.”- Quý Hàng không chút lưu tình cắt ngang, giơ ngón trỏ thon dài chỉ thẳng vào cảnh cửa, rõ ràng sắc mặt rất bình thản nhưng từng chữ như nghiến răng thốt ra.
“Đi ra ngoài, rẽ phải đi đến cuối hành lang là thang máy.
Cậu muốn đi chỗ nào thì đi, Khoa Ngoại thần kinh không cần những bác sĩ như cậu.”
Nói xong, Quý Hàng đứng lên muốn đi, bị Cố Bình Sinh kéo lại.
“Tiểu Quý!”
An Ký Viễn như muốn nói gì đó nhưng bị tiếng gọi lớn của Cố Bình Sinh lấn át đi.
Trong mắt Quý Hàng tràn đầy lửa giận, nếu vừa rồi chỉ mới lộ ra nét lạnh lùng thì hiện tại là cả người như đang bùng cháy.
Cố Bình Sinh cũng bị giật mình, Quý Hàng rất lâu rồi không có nổi giận như thế với Kiều Thạc, bình thường chỉ một ánh mắt của cậu ta đã làm toàn bộ trên dưới tổ A cẩn trọng từng chút hơn nửa tháng trời, ngay cả những người không liên quan cũng thường xuyên bị loại khí tức bẩm sinh kia làm hoảng sợ.
Nhưng mà người đang được nói đến là Nhị công tử An gia a, Quý Hàng là “tổ tông” của cả Khoa Ngoại thần kinh bọn họ nhưng An Ký Viễn lại là con trai của “tổ tông” của cả giới y học.
Cố Bình Sinh nhắm mắt cũng phải xung phong nhảy vào làm nhân viên cứu hỏa.
“Tiểu Quý à, cậu đừng kích động như vậy, chuyện này không phải không có trong quy định.”
Quý Hàng nhìn chằm chằm An Ký Viễn nói: “Trưởng khoa, người ta tâm cao khí ngạo, chí hướng lớn, Khoa Ngoại thần kinh nho nhỏ như chúng ta cung phụng không nổi.”
Cố Bình Sinh ho nhẹ một tiếng, liếc qua An Ký Viễn muốn ra dấu nhưng cậu ta cứ một mực cúi đầu xuống đất.
“Nói cái gì vậy, chí hướng của An Ký Viễn là vào Khoa Ngoại thần kinh của chúng ta, làm sao mà không thu nhận nổi chứ?”
Quý Hàng hít sâu một hơi, hết sức kiềm chế chính mình không tung một cước đá tên nhóc kia ra khỏi cửa.
“Tôi không biết chế độ trường y khoa đã thay đổi thế nào nhưng nếu cậu cảm thấy chỉ bằng thi cử là có thể thay thế lâm sàng thì hãy ở nhà làm một con mọt sách đi.”
Cố Bình Sinh nắm chặt cánh tay Quý Hàng, rất sợ nếu buông tay thì người sẽ chạy mất.
“An Ký Viễn còn trẻ, vừa mới làm bác sĩ nội trú, cậu cho cậu ta suy nghĩ lại rõ ràng?”
“Suy nghĩ lại?”- Quý Hàng nhíu mi.
“Tốt lắm, trước khi cậu suy nghĩ lại rõ ràng thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi.”
An Ký Viễn ngẩng đầu nhìn Quý Hàng.
Quý Hàng nhàn nhạt dời đi ánh mắt, nhìn Cố Bình Sinh đang nắm chặt cánh tay mình, thái độ kiên quyết.
“Cố Trưởng khoa, trong khoa còn rất nhiều chuyện, tôi dẫn Kiều Thạc đi trước.”
Quý Hàng nhìn hai người còn lại nói: “Hai cô cậu chiều nay bắt đầu làm quen hồ sơ bệnh án, 18h kiểm tra phòng.”
—————————
Chú thích
①: Bác sĩ nội trú thay đổi liên tục
Chế độ thay đổi liên tục của bác sĩ nội trú ở mỗi địa phương đều khác nhau, thậm chí ở mỗi bệnh viện trong cùng một thành phố cũng khác nhau.
Nhưng những quy định cơ bản đều không sai biệt lắm ví dụ như thời gian hoàn thành thay đổi liên tục là ba năm, phần lớn thời gian sẽ chuyên khoa mà bản thân lựa chọn (có thể nhiều nhất là hai năm), thời gian còn lại chia đều cho những khoa bệnh khác.
Dĩ nhiên, không yêu cầu phải đi hết tất cả các khoa, nếu chuyên khoa chính bạn chọn là Ngoại khoa thì những khoa bệnh thay đổi liên tục sẽ phần lớn thuộc về khoa ngoại.
Dựa vào chuyên khoa chính là gì để quyết định chuyên khoa sẽ thay đổi liên tục..