An Ca Ký Vi Từ


An Ký Viễn ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt đều là khiếp sợ.
Tay Quý Hàng vẫn không thu hồi nói: “Em có thể có nhiều hiểu lầm với anh nhưng anh cảm thấy mình còn rất nhiều kiên nhẫn.”
An Ký Viễn ban đầu còn kinh ngạc nhưng bản năng kính sợ anh trong tiềm thức trỗi dậy, cả người run lên.
Thái độ của anh ngày hôm nay với cậu có sức uy hiếp quá lớn.
Thật ra, mối quan hệ ngày hôm nay của hai anh em đã hòa hoãn rất nhiều so với khi Quý Hàng mới rời khỏi nhà.

Anh đã từng dùng ánh mắt không biết có bao nhiêu chán ghét nhìn cậu, cũng đã trút lên vai cậu những trách nhiệm khó lòng gánh nổi.

An Ký Viễn hôm nay nhớ đến, lòng vẫn đau như cắt.
Mấy năm qua, thái độ của anh với cậu luôn duy trì ở một khoảng cách nhất định.

Không đến mức vô tâm làm như không nghe, không thấy; có thể không hỏi, không đưa ra ý kiến nhưng cũng không lấy thân phận anh trai ra trấn áp.
An Ký Viễn cứ như vậy một mực quanh quẩn bên cạnh Quý Hàng cho dù cậu vừa muốn đến gần sẽ bị vô tình đạp ra ngoài, nếu đã ở bên ngoài cũng sẽ không cho phép tiếp cận vào vòng trong.
“Quý…”
An Ký Viễn bị thanh âm của mình làm choáng váng, cậu hết sức kiềm chế không gọi tiếng “anh” nhưng hai tiếng “Phó khoa” làm sao cũng không nói ra được.
Quý Hàng nhíu mày, không chờ thêm được nữa.

Anh thuận tay tháo bỏ nón trùm đầu phẫu thuật, vuốt lại mái tóc bù xù, kéo cổ áo đồng thời ra lệnh.
“Cởi áo khoác, dây nịt, tự tìm chỗ cúi xuống.

Không nghĩ mới ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ dài hạn thì đừng để anh nói đến lần thứ ba.”
Từng câu lệnh quen thuộc khắc sâu trong tiềm thức yếu ớt, đầy mẫn cảm của An Ký Viễn, từng lỗ chân lông đều toát ra mồ hôi lạnh.
An Ký Viễn cúi đầu, mím chặt môi, cắn răng cởi đi áo blouse trắng, bẻ cổ áo, xếp thật chỉnh tề đặt trên sô pha, sau đó đưa tay cởi dây nịt.
Bàn tay chạm vào dây nịt run run, cả người mềm nhũn.
An Ký Viễn nhìn bốn phía, đầu gối cạ dưới sàn tiến lên hai bước, quỳ lên mặt ghế sô pha Quý Hàng vừa ngồi qua.

Bề mặt mềm mại dễ chịu hơn mặt sàn cứng rắn nhưng mặt ghế cao làm cả người cậu đều phải khom xuống.
Quý Hàng cau mày, dùng dây nịt gõ vào sống lưng, giọng điệu đầy kiên nhẫn ra lệnh:
“Đứng lên, hai tay chống xuống sàn, nâng mông lên.”
Mặt An Ký Viễn đỏ bừng, cậu đã không còn là đứa trẻ bảy tám tuổi ngày đó, phạm lỗi, bị anh đặt lên đùi cởi quần đánh đòn.

Cậu đã hơn hai mươi tuổi, bị anh dùng dây nịt đánh vào mông còn bày ra tư thế thẹn thùng kia thật sự rất xấu hổ.
“Chat!”
“Aaaa!”
Dây nịt da thượng hạng quất mạnh vào mông đến quần đều hằn lên nếp nhăn.
An Ký Viễn đau đến bật thẳng người, mồ hôi lạnh chảy dài.
Quý Hàng không nói nửa lời, kéo cả người An Ký Viễn lên, một tay vỗ thẳng lưng, một tay vỗ vào thắt lưng làm cả người nhóc con ngã xuống nằm vắt ngang qua mặt ghế gỗ kế bên.
Cả người đập mạnh vào mặt ghế đau đến choáng váng, cậu phải chống tay xuống mặt sàn mới không làm chiếc ghế bị lật ngang.
Một giây kế tiếp tay của anh chạm vào thắt lưng, cậu run rẩy thốt lên:
“Anh, đừng mà…”
An Ký Viễn quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt là tuyệt vọng cùng đáng thương nhưng anh một chút cũng không nhìn cậu, bất chợt khóa chặt tay cậu đồng thời kéo hai lớp quần của cậu xuống.
Quần bị kéo xuống làm lộ dấu vết ác liệt của một roi vừa rồi.

An Ký Viễn run bật người, theo bản năng giãy giụa liền đổi lấy sự kiềm kẹp chặt hơn.
Cậu còn chưa kịp cảm nhận khí lạnh bên ngoài, một trận lửa nóng đã quét qua làn da.
“Aaaa!”
An Ký Viễn thét lên, đầu óc trống rỗng, bao thẹn thùng, oan ức đều vứt sạch, chỉ còn một cảm giác duy là “đau”.
Quý Hàng đánh liền một hơi hơn mười dây nịt, trong phòng chỉ còn tiếng dây nịt da quất mạnh vào da thịt.

Quý Hàng đánh xong đột nhiên bỏ tay ra, An Ký Viễn cả người mềm nhũn, cậu phải vội chống tay xuống mặt sàn mới ngăn được cả người ngã nhào xuống sàn.
Quý Hàng nghe được tiếng hít thở khó khăn, mắt quét ngang bờ mông đỏ bừng, lạnh giọng nói:
“An Ký Viễn, trận đòn này vẫn đánh chưa đủ.

Anh hôm nay không muốn động thủ nhưng thật sự đã đánh giá cao tính khí của bản thân.

Hỏi không đáp, mạnh miệng, một chuyện muốn lặp lại hai ba lần,… những tật xấu này đều học từ đâu?”
Anh lớn tiếng mắng cũng không cho cậu thảnh thơi suy nghĩ, cùng lúc đó là đau đớn kịch liệt từ phía sau truyền đến.
Bờ mông sưng đỏ liên tiếp chịu sự tàn phá của dây nịt da, trong phòng chỉ còn tiếng dây nịt xé gió làm người nghe hoảng sợ.
“Đừng ở chỗ này giả bộ làm người câm.”- Quý Hàng đánh liền một hơi năm dây nịt, lực đạo mạnh bạo hơn nhiều.
“Không muốn thì cứ đi, không có ai ngăn cản.”
—————————.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui