Thứ nhất, An Ký Viễn bị đánh tới tấp, trong đầu chỉ còn duy nhất cảm giác đau thấu trời, đến hít thở còn khó khăn nói chi đến mở miệng nói chuyện.
Thứ hai, cậu căn bản cũng không biết nói gì.
(Em sai rồi?- Cậu thật sự còn không biết mình có sai.)
(Em không phục?- Nếu còn mạnh miệng nói anh sẽ đánh chết cậu mất.)
(Gọi anh? Xin anh tha cho? Tỏ ra đáng thương? Ánh mắt ám chỉ? Hạ giọng yếu thế?- Làm không được, đừng hỏi tại sao.)
Vì vậy.
“Em cũng không phải nhất định không đi thay đổi liên tục.”- An Ký Viễn tiếp tục đổ dầu vào lửa.
“Em là muốn sau này ở lại Khoa Ngoại thần kinh.”
Đáp lại cậu là một cú đánh cực mạnh xuyên ngang qua những vệt đỏ vừa rồi.
“Thay đổi liên tục cùng chọn chuyên khoa không có quan hệ.
Chuyện này anh đã nói để em tự cân nhắc thì sẽ không xen vào nữa, chờ em nghĩ xong chúng ta sẽ tính toán nợ nần sau.”- Quý Hàng lạnh lùng nhìn nhóc con đau đến co gập người lại, nghiêm giọng nói tiếp.
“Lần trước anh đã cảnh cáo em hãy thu hồi ngay mọi bộ dáng không quy củ kia.
Nếu đến bây giờ còn không học được tôn trọng, vậy anh chỉ có thể dùng phương pháp của mình để giúp em.”
Quý Hàng dùng dây nịt gõ vào bắp chân An Ký Viễn nói:
“Trước mặt mọi người cứ làm Nhị thiếu gia An Gia của mình nhưng khi chỉ có hai chúng ta thì quỳ đi, đến khi nào học được quy củ thì chấm dứt.”
An Ký Viễn siết chặt tay thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh hằn lên.
An gia gia giáo lưu truyền qua bao đời, phạt quỳ chẳng phải hình thức gì lạ.
An Ký Viễn khi ở nhà nếu chọc ba tức giận, quỳ mấy tiếng cũng không tính là phạt nặng.
Trừng phạt là một chuyện, đối mặt với anh phạt quỳ lại là chuyện khác.
An Ký Viễn suy nghĩ một chút không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Chát!”
Mông xem như bị tàn phá nặng nề, từ đỏ bầm chuyển sang tím.
Nơi bị bàn chân đá qua đã bầm nay bị đập thêm một cú liền nổi lên tơ máu.
“Đáp lời!”
An Ký Viễn không dám chần chừ thêm, rất sợ những cảm giác đau rát lại bất chợt ập xuống, vội nói:
“Dạ biết.”
Quý Hàng tiếp tục răn đe: “Phương pháp giúp em ghi nhớ lâu còn rất nhiều, chúng ta có thể thử từng loại một.”
An Ký Viễn nhếch mép, cảm thụ cơn ớn lạnh sau sống lưng.
Dây nịt lạnh băng lại lần nữa đập mạnh vào đỉnh mông: “Hôm nay đánh em không vì lý do gì khác, là vì em dám ỷ vào thân phận Nhị thiếu gia An gia, mang Trưởng khoa đến đây trấn áp cấp trên của mình.”
“Chát!”
Lời nói thẳng thừng không chừa một đường sống.
Thanh âm của Quý Hàng nghe như hờ hững nhưng lại như búa tạ đập vỡ tan ra bao bức bối, oan ức đang chôn giấu.
Trong nháy mắt, buồng tim như bị đông đá, như bị người bóp chặt trong tay đến không còn kẽ hở, tất cả tôn nghiêm cùng hy vọng mong manh đều theo những đau đớn kia chảy tràn lan rộng.
An Ký Viễn từ nhỏ đã danh chánh ngôn thuận là Nhị thiếu gia An gia.
Tại trường học, phạm sai lầm luôn có thể được tha thứ vô điều kiện, các bạn học vì vậy mà hời hợt với cậu, cho đến khi trưởng thành cũng chưa có được một người bạn thật lòng.
Cậu luôn hy vọng được xem là một cá nhân bình thường nhưng toàn bộ trên dưới trường học đều không dám chống lại chỉ thị từ cấp trên.
Cậu đến bệnh viện thực tập, từ cấp trên trực tiếp đến Trưởng Khoa, rồi đến các cấp lãnh đạo cao hơn,… tất cả đều là tai mắt của ba.
Những thực tập sinh khác phải chạy vắt chân lên cổ, nhễ nhại mồ hôi nhưng cậu thì luôn ngồi thảnh thơi trong phòng có máy điều hòa.
An Ký Viễn vô cùng chán ghét tình cảnh này.
Cậu chán ghét tất cả những người vì nhìn sắc mặt mà qua loa, hời hợt, nói lời trái ngược lương tâm,…
Cậu cho rằng những thứ này anh đều sẽ biết.
Ừ, chỉ là chính cậu cho rằng.
Dây nịt da từ lúc đánh xuống vô quy tắc cho đến thành quy luật cùng một lực đạo, biểu thị cho sự kiên quyết, đánh tan mọi tưởng niệm của An Ký Viễn.
Cậu muốn giải bày, muốn hét thật lớn là mình không có làm nhưng cảm giác đau đớn từng rất quen thuộc, khí tức thân thiết làm cậu như mơ hồ thấu hiểu một chuyện: Mắng không có nghĩa là quan tâm, trách đánh cũng không có nghĩa là dạy dỗ, những thứ kia thể hiện sự uy nghiêm của anh cũng không đồng nghĩa với tín nhiệm hoặc bao dung.
Cậu cứ vậy cúi đầu, không nói, không la hét, tựa như người không có máu thịt.
Quý Hàng nghiêm giọng nói: “Ba mươi.
Tự mình đếm!”
“Chát!”
Một dây nịt quất mạnh vào mông biểu thị cho sự tức giận nhưng An Ký Viễn vẫn bất động.
Quý Hàng nghiêm giọng nhắc nhở: “Không đếm sẽ không tính.
Không nên để cho anh phải giống như dạy trẻ con đọc mẫu từng số.”
Nói xong, cổ tay chuyển động quất mạnh mang tám phần lực vào một vệt bầm xanh, nháy mắt đã hiện ra tơ máu đỏ au chói mắt.
An Ký Viễn đau điếng, cả người dán chặt vào mặt ghế, vẫn cắn chặt răng không thốt ra một thanh âm nào.
“Mắng sai em sao? Một vấn đề nhỏ này cũng cần đến Trưởng khoa ra mặt giải quyết, Nhị thiếu gia chỉ có chút bản lĩnh thế thôi?”
Quý Hàng vốn là anh lớn uy quyền, chưa từng bị trực diện khiêu chiến như vậy, tất cả mọi tức giận đều hóa thành lực đạo.
Tâm tình của em trai thế nào, Quý Hàng không phải không nhìn ra nhưng đã chạm vào nghịch lân, anh trai muốn trách phạt nào cần phải cố kỵ tâm tình của em trai.
Lực đạo quá mạnh, quá đau, Trước mắt An Ký Viễn như tối sầm lại.
“Đủ rồi!”
Hai tiếng rất nhẹ nhưng rất kiên định, An Ký Viễn đã trượt từ trên ghế quỳ xuống sàn.
Quý Hàng giơ cao dây nịt da, đầu kim loại lạnh lẽo ma sát trong lòng bàn tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống thân thể nhỏ bé run rẩy nhưng toát ra khí thế lẫm liệt kia.
“Bây giờ trở về vị trí, anh có thể xem như chưa xảy ra.”
Bao uất ức, khó chịu trong lòng An Ký Viễn theo câu nói kia lập tức muốn trải tràn ra ngoài.
Anh chán ghét cậu, chỉ thẳng vào mũi cậu trách mắng gì đó An Ký Viễn đều có thể nhẫn nhịn bởi vì nếu không có cậu, mọi tinh lực của ba đều sẽ đặt lên người con trai trưởng là anh, tuổi thơ của anh có lẽ sẽ không đến nỗi ảm đạm như vậy, cũng không chỉ mới mười mấy tuổi đã phải tự mình quyết định chuyện sinh tử… Cho nên tất cả những thứ này, An Ký Viễn một chút đều không cảm thấy uất ức.
Nhưng hiện tại anh nghĩ oan cho cậu, không tín nhiệm cậu, An Ký Viễn cảm thấy rất đau lòng, cả thế giới dường như sụp đổ trước mặt.
Mỗi lần rơi vào tình trạng thế này, những mật ngọt ngày xưa lại chợt chảy tràn về làm cậu phải luôn cắn chặt răng mà nuốt xuống.
Nó cũng tựa như hàm răng nhạy cảm cắn phải vật cứng, đau buốt đến tận óc.
Hai anh em đã từng có những sự quan tâm, những loại tín nhiệm vô bờ bến dành cho nhau đến mức khi không còn anh bên cạnh nữa, khi phải đối mặt với không gian tĩnh mịch rộng lớn, An Ký Viễn đều có thể nhớ đến những ký ức tươi đẹp đó mà mỉm cười đến rơi nước mắt.
Đúng vậy, cậu lại cười.
An Ký Viễn chẳng những không trở về tư thế cũ mà cắn chặt răng kéo cả thân người đứng lên, hai chân run kịch liệt.
Gương mặt vừa rồi vì nén giận mà hơi ửng đỏ, hiện tại trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy dài từ hai bên thái dương xuống gò má.
Cậu ngẩng cao đầu, trong hốc mắt ửng đỏ là một mảnh yên bình mông lung, nụ cười chua chát vẫn còn đó, khẽ hỏi:
“Anh tại sao muốn quản em?”
Không phải hỏi có tư cách gì, mà là tại sao.
Không như lần trước trong thư phòng vung gươm múa kiếm đầy phản nghịch mà là một tư thái trầm tĩnh đối mặt bày tỏ sự nghi ngờ.
Vì vậy, mỗi một chữ giống như thanh kiếm vừa nung trong lửa đỏ lại thả ngay vào nước đá lạnh mà bốc mạnh lên làn hơi trắng xóa đâm thẳng vào lòng Quý Hàng.
Dù đã trải hơn qua hơn mười tiếng phẫu thuật, bàn tay Quý Hàng vẫn không chút run rẩy, nắm chặt lại hằn lên gân xanh.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, dường như chỉ còn tiếng hít thở mong manh.
An Ký Viễn ở thân tình trước mặt, từ trước đến nay đều nhát gan, chỉ có thể tự tìm đường lui trở về.
Cậu lại ngẩng đầu cười, thanh âm khàn khàn:
“Giống như trước đây chẳng ngó ngàng gì đến không phải rất tốt sao? Anh tại sao đột nhiên nghĩ đến muốn quản đứa em trai này.”.