An Ký Viễn ngẩng đầu, đập vào mắt là dáng vẻ cúi đầu chuyên chú xem tài liệu của anh, không giống người vừa phân tâm để nói chuyện.
Chẳng qua, Quý Hàng giống như cảm nhận được có người đang nhìn mình mới khẽ ngẩng đầu, tình cờ chạm phải ánh mắt của An Ký Viễn.
Cũng chẳng biết tại sao, bốn mắt nhìn nhau luôn có thể làm cho An Ký Viễn theo bản năng né tránh.
An Ký Viễn thật ra không hoàn toàn chắc chắn anh đang hỏi về cái gì, nhưng là dựa vào một chút thần giao cách cảm còn sót lại giữa hai anh em, cậu có bảy phần nắm chắc, gật đầu, bộ dáng đầy quy củ.
“Học được.”
Quý Hàng lắng nghe, nhìn đứa em một lúc lâu, phần đuôi viết bên tay phải gõ gõ vào huyệt Thái dương, giống như cậu học sinh đang suy tư về một đề bài khó.
Chẳng qua, tròng mắt đen láy linh động kia đang từng chút hút lấy nội tâm của An Ký Viễn.
Rốt cuộc, Quý Hàng bỗng nhiên ném viết đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc rộng lớn, đến ghế sô pha ngồi xuống.
Đột nhiên kéo gần cách, lồng ngực An Ký Viễn rộn ràng.
Dẫu sao, ký ức ngày hôm qua trong căn phòng không hề tốt đẹp.
Quý Hàng chống hai cùi chỏ lên đầu gối, mười ngón tay đan nhau, lưng hơi cong lại hướng trọng tâm về phía trước.
“Em có nghĩ đến nếu như cấp trên ngày hôm nay của em không phải là anh trai mình mà là một người có quyền thế khác, chuyện ngày hôm qua em dẫn theo ba Trưởng khoa đến sẽ có hậu quả gì?”
Quả nhiên, là vì chuyện này.
An Ký Viễn muốn mở miệng cãi lại bị ánh mắt của anh làm im bặt.
“Anh biết em muốn nói là không phải em đi tìm Trưởng khoa nhưng khi bọn họ muốn đứng ra giúp em làm chỗ dựa, em cũng không có cự tuyệt.
Bởi vì em biết rõ, có Trưởng khoa xuất hiện, anh sẽ không thể chặn em ở ngoài cửa.
Bởi vì, em thuận tiện tính toán một chút người anh trai không mang họ An, không có chút quyền thế này.”
An Ký Viễn ngẩng đầu, sắc mặt hoảng sợ đến trắng bệch.
Con ngươi trợn tròn dần bị ánh mắt kiên định, trầm tĩnh của anh dần khép lại.
Cậu cúi đầu, hơn nữa kinh ngạc phát hiện, lần này cúi đầu cùng quá khứ mười mấy năm đó gần như luôn là cúi đầu lấy lòng, có cái gì đó không giống nhau.
Thật giống như là do mình đã làm sai chuyện.
“Trả lời câu hỏi của anh.”- Quý Hàng nghiêm khắc cắt đứt đích suy nghĩ vu vơ của đứa em.
An Ký Viễn do dự, suy nghĩ thật lâu: “Em cũng không biết.”
Quý Hàng cười nhẹ một tiếng, thanh âm lạnh lùng:
“Em biết.
Bởi vì chuyện như vậy không chỉ xảy ra một lần.
Cấp trên của em sẽ luôn vì thân phận của em mà buông trôi mọi thứ, từ học tập đến công việc của em đều một đường thuận lợi, không chút trở ngại.
Hành động như vậy sẽ mang đến cho bản thân bao nhiêu lợi ích, em đều biết rõ ràng.”
Như một chậu băng tan lạnh thấu đổ thẳng xuống đỉnh đầu làm An Ký Viễn nghẹt thở.
An Ký Viễn cắn chặt môi dưới.
Cậu gắng gượng quay đầu đi, cực kỳ giống đứa trẻ bị uất ức.
Đã bao nhiêu năm, Quý Hàng chưa từng thấy qua biểu tình sinh động như vậy.
Theo thời gian Quý Hàng rời nhà càng dài, thái độ của An Ký Viễn đối với anh cũng không ngừng thay đổi.
Lúc bắt đầu vừa thấy anh thì không ngừng khóc lóc, khẩn cầu đến khản giọng; đến thời kỳ phản nghịch sẽ giương cung bạt kiếm không ai nhường ai; rồi đến mấy năm gần đây, vì không muốn chọc anh tức giận, gần như là cãi lại bản năng, thể hiện sự lấy lòng và khoe tài.
Quý Hàng nhớ đến bọn họ khi còn nhỏ, đứa nhỏ này bị anh đánh, trên mặt viết lớn chữ không phục vẫn cứng cổ nghe mắng, không có chút phản kháng nào.
Cõi lòng mẫn cảm nhất như bị đâm thấu, lõm xuống một chút.
“Anh biết em không phải cố ý như vậy.”
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng khuếch đại thật lớn trong màng nhĩ An Ký Viễn.
Như ánh mặt trời chiếu rọi xua tan mây mù che chắn giữa hai anh em.
An Ký Viễn cảm thấy cõi lòng sớm bị khóa chặt dưới biển sâu đang được mở khóa mà ngoi lên mặt nước.
Những chữ này, từng âm điệu đến âm lượng, An Ký Viễn đều tận lực ghi nhớ, gần như là mỗi đêm đều tựa đầu vào gối mà lặp đi lặp lại, đem mỗi chữ đều phân tích thật rõ ràng.
Cậu yên lặng lặp lại, vừa lặp lại vừa ngây ngốc cười, cười thành tiếng, cười đến gối đầu đều ướt đẫm.
Ừ, anh nói là anh biết.
“Anh!”- Cổ họng căng thẳng, tiếng gọi không tự chủ được.
“Ở bệnh viện học theo Kiều Thạc gọi thầy.”- Quý Hàng thu liễm thần sắc, ánh mắt nhìn An Ký Viễn bao la như biển sâu mênh mông.
Quý Hàng rất rõ ràng thói quen của An Ký Viễn là nhìn chăm chú chờ được khen ngợi, trải qua mười trong mấy năm, điều mà nó thiếu sót nhất có thể là cơ hội bị thu hẹp.
Mặc dù tất cả không phải lỗi của nó nhưng nó có thể phần nào tự hạn chế bản thân cũng đủ làm cho Quý Hàng rất vui vẻ và yên tâm.
“Em nếu nói đã học được vậy anh cũng không muốn nói nhiều.
Anh biết em cũng không thích bị a dua, nịnh nọt lấy lòng, nhưng biết thời biết thế cũng nên có.
Em hy vọng được đối đãi thế nào, mong đợi được chung sống ra sao đều là trách nhiệm của chính em, nhất định phải có đảm đương.”
Quý Hàng dừng lại, trọng tâm càng hướng về phía trước, cách An Ký Viễn không đến mười centimet, dùng ánh mắt nóng bỏng đối mặt, giọng điệu thêm mấy phần trịnh trọng.
“Em họ An.
Không phải An Sinh mà là An Ký Viễn.”
An Ký Viễn cảm thấy cả người như có luồng điện chạy qua, biến hóa kỳ diệu.
Gần như cũng theo bản năng phải nhỏ giọng nỉ non, ngượng ngùng thấp đầu: “Cũng là em trai của An Ký Hàng.”
An Ký Viễn không có cơ hội nhìn thấy nụ cười đầy châm biếm xẹt qua khóe miệng Quý Hàng.
“Tiểu Viễn!”
Đây là mấy ngày qua, Quý Hàng lần đầu tiên gọi như vậy.
“Em nếu biết anh không chỉ là cấp trên của em thì cũng hiểu rõ yêu cầu của anh đối với em không chỉ là một tờ nhận xét thay đổi liên tục.
Cơ hội chọc anh tức giận còn rất nhiều, để cho anh biết em lại cậy vào quyền thế, một chút đảm đương, một chút dũng khí tự mình giải quyết sự tình cũng không có thì…”
“… Đánh nát mông.”
Đầu gối An Ký Viễn hơi đau, nhưng cậu cũng không cảm thấy quá khó chịu đựng.
Thời khắc anh dừng vài giây kia, trong đầu An Ký Viễn hiện lên vô số câu suy đoán.
“Coi như không có đứa em trai này.”
“Tự động biến mất trước mặt anh.”
“Rời khỏi Khoa Ngoại thần kinh.”
“…”
Không có một cái tốt hơn so với câu nói từ chính miệng anh nói ra.
An Ký Viễn mơ hồ cảm giác được, thời khắc này bởi vì có anh tồn tại mà thế giới của cậu đã không giống như trước kia nữa.
Một chút bất đồng đã khiến cậu có ý chí vươn cao chứ không còn là cuộc sống ngày dần mất đi chí tiến thủ.
Anh đột nhiên đứng lên, An Ký Viễn có thể cảm giác được sự áp bách khi bị một ánh mắt chiếu thẳng xuống.
“Chuyện thay đổi liên tục, những lời không giải thích được của ngày hôm qua, mười roi, ngày mai cùng nhau tính.
Cộng thêm tối hôm qua ba mươi roi, An Ký Viễn, anh muốn nhìn xem em có bao nhiêu bản lĩnh không nghĩ đến.”
An Ký Viễn là một đứa bé ngoan, bị nói thông đạo lý đột nhiên cảm thấy vết thương phía sau không quá đau nữa.
Nhưng nhìn đến anh vẫn theo bản năng rụt rè.
Loại tâm tính sợ sệt này cùng trước kia tận lực lấy lòng, thể hiện kính sợ có ít nhiều bất đồng.
Lúc trước, cậu biết rõ anh sẽ không động thủ nên có lúc không chút kiêng kỵ, giống như đứa bé tự đắc cố ý chọc Quý Hàng tức giận.
Nhưng bây giờ, cậu vô cùng chắc chắn, chỉ cần mình có một chút không quy củ, thì không bị đòn cũng nhất định sẽ bị phạt.
Loại tâm thái như đi trên băng mỏng này thế nhưng lại cho người sự an tâm rất thực tế.
An Ký Viễn trong chuyện học tập luôn không cần người đốc thúc, thành tích tại trường luôn đạt tối đa 4.0, mặc dù thâm niên không cao, nhưng kiến thức chuyên môn vững chắc, mới vào khoa ngày thứ ba đã làm cho tất cả mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, sự tán thưởng thật tâm ngày càng tăng cao.
Dĩ nhiên, trong này không có Quý Hàng.
Buổi sáng kiểm tra phòng, bởi vì đọc bệnh án không nói đến bệnh nhân có thói quen uống rượu mà bị anh trừng mắt, thuận miệng một cậu phạt chép mười lần bệnh án.
Mặc dù đã thích ứng nhưng chuyện lặt vặt trong khoa thật sự quá nhiều, đặc biệt vào buổi sáng gần như tất cả các bác sĩ nội trú thâm niên cao đều theo bác sĩ chủ trị vào phòng phẫu thuật học tập.
Thế là từ rút máu, đo đường huyết, rút ống truyền dịch, viết bệnh án, trả lời thân nhân,… đều đến tay An Ký Viễn.
Thời gian rảnh để chép phạt đã kéo đến xế chiều.
Ghế tại phòng làm việc dù không quá cứng nhưng ngồi lâu vẫn sẽ có chút không thoải mái, mới chép một lần, trên đầu mồ hôi chảy dài.
“Ăn cơm chưa?” – Kiều Thạc đột nhiên xuất hiện.
An Ký Viễn quay đầu Kiều Thạc, có chút kinh ngạc: “A, sư huynh.”
Kiều Thạc nhìn bệnh án trên bàn, thuận tay đặt xuống hộp cơm xuống bàn nói:
“Ăn cơm trước rồi chép tiếp.”
An Ký Viễn nhìn lớp dầu chảy ra bên ngoài hộp cơm nhíu mày một cái.
“Tôi chép xong phần này đã.”
Kiều Thạc thuận tay rút ra bệnh án trên bàn.
“Còn rất nhiều chuyện phải làm, kêu cậu ăn cơm trước thì ăn đi.”
An Ký Viễn nhìn Kiều Thạc giữ chặt bệnh án trong tay, không biết làm sao đành kéo hộp cơm đến trước mặt, lót một lớp giấy dưới đáy hộp, rút thêm vài miếng khăn giấy mới mở hộp cơm ra.
Nhìn hộp cơm với đồ xào liền cau mày.
“Ăn nhanh đi.”
Kiều Thạc đặt bệnh án bên cạnh, lấy chùm chìa khóa trong túi áo, rút ra một chìa ném trên bàn.
“Thầy nói cậu làm xong chuyện của mình thì đến gặp thầy.”
Ho khan.
An Ký Viễn bị sặc, ho mấy tiếng đến đỏ bừng cả mặt, vội cầm chìa khóa cất vào túi áo.
Nhìn thấy Kiều Thạc muốn đi, vội vàng nuốt xuống đồ ăn, rút khăn giấy lau miệng, gọi lớn.
“Kiều Thạc!”
Kiều Thạc quay đầu, ánh mắt lạnh đi.
“Gọi tôi là gì?”
An Ký Viễn lúng túng đáp lời: “Sư huynh.”
An Ký Viễn dù có chút cao ngạo của con em thế gia, nhưng đối với người thật lòng tốt với mình luôn luôn có lễ độ.
Bất quá bởi vì tính cách của Kiều Thạc quá mức tùy tiện, hơn nữa hai người tuổi tác chênh lệch không lớn, An Ký Viễn rất dễ dàng rút đi phòng bị.
Kiều Thạc hỏi: “Làm sao?”
“Thầy còn nói gì không?”
Kiều Thạc tỉ mỉ đánh giá nét mặt khẩn trương của An Ký Viễn đột nhiên bật cười một tiếng nói:
“Còn có thể nói gì, tất nhiên là nói cậu mặc quần rộng rãi, thoải mái mà đến.”.