An Ca Ký Vi Từ


“Chat”
Mông một lần nữa bị roi mây tàn sát.
“Chín. Axcel Famotidine, điều trị loét dạ dày.”
Bị phạt mà phá vỡ quy củ, bắt đầu từ số lượng bị phá vỡ đếm ngược trở về số không, rồi tiếp tục phạt.
Đây là quy củ cổ hủ trăm năm của An gia nhằm rèn luyện sự nhẫn nại của một con người.

Bất luận là Trung y hay Tây y, quá trình học tập đều kéo dài đầy gian khổ, đều cần sức chịu đựng phi phàm cùng sự trầm tĩnh.
Càng đến những roi cuối cùng càng khó chịu đựng nhưng lại càng yêu cầu không thể cử động, không thể mượn lực.
Anh đặt cho cậu ba điều quy củ, trong đó không cho phép xin tha là điều dễ dàng bị phá vỡ nhất.

Nhưng ngày hôm nay, trong tình cảnh này, An Ký Viễn nhất định không bao giờ mở miệng xin tha.
“Chat!”
Roi mây chạm vào da thịt mang theo đau đớn như muốn đốt cháy từng tấc da thịt, nóng rát khó nhịn.
“Tám. Clonazepam, thuốc chống động kinh.”
Đau đớn cùng tuyệt vọng lan tràn, nước mắt sinh lý ngập đầy hốc mắt đến tràn ra ngoài, An Ký Viễn cảm thấy bản thân gần như không thở nổi nữa, tất cả nội tạng như đảo lộn, với tư thế như vậy, lực đạo mạnh như vậy làm sao có thể không động đậy.
“Bảy… “- Báo ra con số, An Ký Viễn gấp đến cổ họng đều căng lên phát đau, nỗi tuyệt vọng tùy thời có thể ức chế vận động của đại não, lời vừa thốt ra liền ngượng ngùng cúi đầu.
“Paracetamol, thuốc hạ sốt và giảm đau.”
Quý Hàng nhíu mi, quất mạnh ba roi liên tiếp, không thể tha thứ cho câu trả lời hời hợt như vậy.
“Không tính.”
Thanh âm báo con số ngày càng nức nở, có khi là tiếng nỉ non, mang theo sự kiềm nén tiếng rên rỉ.

Thời gian báo ra tên thuốc cũng kéo dài thêm.

Quý Hàng cũng không vội, chỉ cần An Ký Viễn không qua loa lấy lệ, anh cũng không nhân cơ hội thêm phạt, anh từ tốn dùng đầu roi giúp nó điều chỉnh tư thế, chờ đợi báo ra con số.
Mỗi một roi đều không hề lưu tình, từng vết sưng đỏ, phân bố đều đặn, chính xác từng vị trí chứ không bừa bãi như vệt dây nịt da ngày đó, thể hiện sự nghiêm túc cực độ của Quý Hàng.
“Không.”- Thanh âm phát ra như vô lực kèm theo một tiếng gọi khác trong vô thức.
“Anh!”
Quý Hàng ngừng tay, che giấu đi cánh tay run rẩy ở phía sau lưng, tự ép buộc mình phải siết chặt lòng bàn tay đến đau nhói lên.
“Đếm số!”
Thanh âm cứng rắn của Quý Hàng vang lên cùng lúc với dùng tay trái vỗ mạnh vào mông một cái, mặc dù đã tránh đi nơi bị thương nặng nhất vẫn làm An Ký Viễn như con ếch nảy người lên.
“Carbidopa/levodopa, phối hợp điều trị Parkinson.”
Chứng kiến không biết bao nhiêu vết thương, đếm không hết bao nhiêu ca phẫu thuật, có những lúc người bệnh đưa vào cấp cứu đều đã máu thịt nhầy nhụa nhưng khi đối mặt chỉ với vài vết sưng đỏ trên mông An Ký Viễn lại làm cho Quý Hàng cảm thấy nhức mắt khó nhịn.
Thời khắc này, Quý Hàng như nửa tỉnh nửa mê, có chút nhận biết lồng ngực mình có loại cảm giác như có vật nặng vỗ mạnh xuống, một bên não như có một nguồn lửa nóng từ từ thiêu đốt, gần như có thể gọi đó là đau lòng.
“Anh…”- Thanh âm mềm mỏng đến vô lực, còn mang theo ý tứ xin lỗi.
“Anh… em muốn nôn.”
Ưu tư trong lòng lập tức bị những chữ kia làm bừng tĩnh.

Quý Hàng có chút sửng sốt rồi nhíu mày, gật đầu một cái, lạnh giọng nói.
“Quỳ thẳng!”
Tư thế quỳ thẳng đối với An Ký Viễn lúc này giống như được đại xá, hai chân không chút do dự, dường như tự tin đầu gối mình làm bằng sắt lập tức đập mạnh xuống sàn.


Thời điểm đầu gối chạm sàn, cả thân người dường như có được một chỗ chống đỡ, hơi thở nghẹn ở lồng ngực cũng phì ra.
Có thể vẫn chưa đến mười giây, cảm giác thay đổi bất chợt như che đậy toàn bộ mọi giác quan.

Mọi thứ xung quanh không ngừng xoay tròn, đại não giống như nồi cháo đang sôi muốn trào ra ngoài bất ngờ được mở nắp, dùng muỗng khuấy đều bình ổn lại.
Cả người thật vất vả mới thẳng lên đôi chút lại cong xuống, dạ dày cậu lại đang cuộn cuộn lên.
Trong thư phòng không có phòng vệ sinh, cái duy nhất là ở đầu hành lang.

Quý Hàng đặt roi mây lên bàn, bước đến mở hết cửa sổ ra.
Cơn gió nhẹ mang theo hương thơm cây cỏ phả vào bên trong, An Ký Viễn hít thở vài hơi, sắc mặt dần tốt hơn một chút.
Quý Hàng bước trở về, tựa người vào cạnh bàn, tay trái ôm ngực, tay phải hơi nắm thành quyền giơ lên chạm vào ấn đường, tầm mắt rời rạc, thật lâu sau mới lên tiếng.
“Em nếu dám nôn ra…”
An Ký Viễn bị hù dọa một câu, cả người bất chợt thức tỉnh, điều chỉnh tư thế quỳ thẳng tắp, khống chế sắc mặt, tận lực làm cho mình nhìn được tự nhiên một chút.
“Không, không nôn…”
Quý Hàng lạnh lùng liếc một cái, cầm thước gỗ trên bàn ra lệnh:
“Trước mắt giải quyết ba mươi thước đi.”
Vạt áo sơ mi bị cơn gió thổi làm sao động, nhẹ nhàng chạm vào những vệt sưng trên mông, vừa đau vừa ngứa.

An Ký Viễn mím môi, đưa tay trái ra.
Thước gõ vào lòng bàn tay hai cái.
“Tay của bác sĩ ngoại khoa  nên làm sao bảo vệ, không cần anh dạy đi.”
Dứt lời, thước gỗ liền đập mạnh vào lòng tay tay tạo nên một vệt sưng đỏ.
Trơ mắt nhìn thước rơi xuống, nhưng lại không dám có một cử động nhỏ nào.

Nước mắt đã đong đầy trong hốc mắt rồi chảy tràn ra ngoài, không giống vừa rồi cúi đầu không bị nhìn thấy, lúc này nước mắt đã chảy dài xuống gò má.
Không dám đưa tay lau, không dám ngẩng đầu ép ngược vào trong, thanh âm đếm số kèm theo tiếng nức nở.

Anh nói bốn mươi tên thuốc là đã tính luôn thêm phạt, ba mươi thước này hiển nhiên không cần cộng thêm tên thuốc, vì vậy quy củ chỉ còn là đếm số theo đúng thứ tự.
Thật khó chịu đựng đến số mười lăm liền nghe được anh ra lệnh.
“Đổi tay!”
Lòng bàn tay trái giống như vừa nhúng qua chảo dầu sôi, mỗi một cử động nhẹ ở đầu ngón đều làm cả cánh tay run lên.
Thả tay trái ở bên người, tận lực tạo ra một khoảng cách vừa đủ để không có bất cứ va chạm nào.

Cậu giơ tay phải lên, hít sâu, chuẩn bị chờ đợi cơn đau nhưng thật lâu vẫn chưa thấy.
Đập vào mắt là một miếng khăn giấy.
“Thu hồi nước mắt”- Thanh âm Quý Hàng không mang theo kiên nhẫn.
“Có cần anh đặt thêm một cái quy củ, không cho phép khóc.”
An Ký Viễn lúng túng nhận khăn giấy, qua loa lau mấy cái, cảm giác được mắt đều sưng lên, nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình, mặt lại đỏ bừng.
Một cái khăn giấy thấm ướt nước mắt, nước mũi, cầm trong tay không biết làm sao, lại bị anh đương nhiên đoạt đi, thuận tay ném vào thùng rác.
Không kịp phiền muộn, thước đã giơ lên cao, An Ký Viễn theo bản năng duỗi thẳng bàn tay.
Vẫn là đau đớn nổ tung nhưng lần này anh đánh với tốc độ nhanh hơn.

An Ký Viễn theo mỗi lần thước đánh xuống sẽ hạ bàn tay xuống vài centimet rồi lập tức tự giác khôi phục về vị trí cũ, mím chặt môi, không dám cắn, nước mắt vòng vo trong hốc mắt, cũng không dám chớp mắt, cứ như vậy nín một hơi, cho đến báo xong mười lăm roi còn lại, mới há hốc miệng thu vào dưỡng khí.

Não thiếu dưỡng khí dường như đối với đau đớn càng thêm nhạy cảm, kích thích đến thẳng trung tâm thần kinh, một khoảnh khắc không nhịn được, nước mắt rơi xuống, nhưng cậu vội vàng lấy sống bàn tay lau đi.
Thước ném về trên bàn tạo ra tiếng vang, đánh mạnh vào lòng An Ký Viễn.
Cậu ngẩng đầu, hoảng hốt phát hiện anh không biết từ lúc nào trong tay đã đổi thành roi mây, sau lưng liền có cảm giác đau nhói.
“Vút!”
Quý Hàng tìm lại cảm giác quất roi, lạnh giọng ra lệnh.
“Đứng lên, dọn xong tư thế.”
Màn trách phạt dài đằng đẵng chưa biết hồi kết, An Ký Viễn chợt thấy mình như con thuyền nhỏ đơn độc trôi giữa biển khơi, ngóng mãi không thấy được bờ bên kia.
Tuyệt vọng, chua xót dâng trào, nước mắt lại đong đầy.

An Ký Viễn đối với sự trách phạt vô tình kia rốt cuộc đã không che giấu được uất ức nữa.
Không nhúc nhích.
Quý Hàng cười, nụ cười không có chút ấm áp nào.
“Muốn phản kháng?”
An Ký Viễn cắn môi, quay đầu đi, hơi thở hổn hển.
Quý Hàng chỉ ngón tay về hướng cửa nói:
“Muốn đi, anh sẽ không ngăn cản.”
Trong lòng An Ký Viễn vỗ mạnh một cái, đối với thái độ bình thản của anh sinh ra sợ hãi.
Rõ ràng từ mông đến hai lòng bàn tay nóng rát, gò má cũng ửng đỏ bừng bừng theo nhưng dọc theo sống lưng phía sau lại là luồng khí lạnh chạy vọt lên tận đỉnh đầu.
“Lần trước anh đã nói như thế nào?”- Quý Hàng tốt bụng nhắc nhở, trong giọng nói đều là kiên nhẫn.
“Còn một lần nữa đập cửa bỏ đi sẽ thế nào?”
An Ký Viễn cúi đầu, ánh mắt quật cường trong nháy mắt bị đâm vỡ, trở nên hoảng hốt, hàm răng run rẩy.
“Không…”
“Vút!”
Roi mây đánh vào khoảng không, An Ký Viễn bị dọa co rút người lại.
“Nói!”
Một từ đơn giản nhưng khí thế mạnh mã đánh úp vào người An Ký Viễn, cho dù đang cúi đầu cậu cũng có thể cảm giác được ánh mắt uy nghiêm kia của anh có thể bắn cậu thành trăm lỗ lớn.
Cậu không dám không đáp lời, lẩm bẩm:
“Đánh gãy chân.”
Quý Hàng nhẹ nhàng đặt roi mây lên bàn, bình thản mời gọi.
“Muốn đi thì đi đi.”
An Ký Viễn nuốt mấy ngụm nước miếng, ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là cầu khẩn.
“Anh… em không có.”
Quý Hàng nhìn chăm chú mấy giây, hơi khom người, tay phải chạm vào cổ, di chuyển đến sau ót ướt nhẹp, bức bách An Ký Viễn đối mặt với mình, thanh âm đầy nghiêm nghị:
“Không phải dám lớn tiếng nói tôi không tư cách dạy dỗ cậu sao? Cậu hãy nghe cho rõ, chỉ cần một ngày cậu còn gọi tôi là anh thì tôi hoàn toàn có tư cách dạy dỗ cậu.

Tại sao ư? Bởi vì tôi là anh cậu.

Dựa vào cái gì ư? Dựa vào tôi là anh của cậu.


Đây chính là toàn bộ lý do.”
Quý Hàng dừng một chút, đáy mắt vạch qua một tia bi thương, lập tức lại cùng một giọng điệu ấy.
“Đến một ngày nào đó khi cậu không muốn nhận người anh như tôi nữa, muốn đi chỗ nào cứ đi, Quý Hàng này tuyệt đối không ngăn cản.”
Giống như ngư lôi nổ tung dưới đáy biển, sóng gió kinh hoàng, cuồn cuộn dâng cao, phá vỡ mọi thứ ưu tư đang chôn vùi dưới đáy biển sâu, văng xa bốn phương, tám hướng.
Thiếu niên mười bốn tuổi rơi vào thời điểm phản nghịch, yêu ghét gia tăng theo tuổi tác, bị làm con cờ cũng được, bị đầu độc cũng tốt, Quý Hàng cho đến bây giờ cũng chưa từng nói ra những lời không muốn nhìn nhận An Ký Viễn như thế này.
Con đê mười bốn năm xây dựng, củng cố, vào giờ khắc này dường như đã bị cơn lũ lớn chọc ra một khe hở.
An Ký Viễn cắn chặt răng, cả người căng cứng vẫn nhịn đau đứng lên, cúi người xuống, phần thân dưới bị kéo căng đau điếng, có cảm giác như da thịt muốn nứt toạc ra.

Để duy trì tư thế này, đau đớn dâng trào làm đầu óc choáng váng, cảm giác trời đất quay cuồng một lần nữa tấn công, dạ dày lại bị kích thích nháo động.
Quý Hàng cầm roi mây lên, siết thật chặt trong tay, mạnh mẽ quất xuống.
“Một.

Nikethamid, kích thích trung khu hô hấp và vận mạch.”- Thanh âm nghiêm túc dù đau đớn khó nhịn.
Đôi bàn tay sưng cao đè lên đầu gối chẳng có mấy thịt, hai cánh tay vì thế cũng có chút co quắp không tự nhiên.
“Hai.

Acyclovir, điều trị nhiễm trùng.”
———————
Mông ngày càng trở nên nhạy cảm.

Hàng trăm dây thần kinh bị kích thích căng như dây đàn.
Thời gian dường như trôi qua thật chậm chạp, không gian trở nên mơ hồ, ngày càng tiêu hao năng lượng con người.
Giống như có cặp móng vuốt của đại bàng sà xuống bấu chặt cổ họng cậu.

An Ký Viễn cảm thấy tay chân đều tê dại, mắt nổ đom đóm, hơi thở như ngưng trệ.
Thanh âm yếu ớt thốt ra: “A… mười lăm.

Là Asterasick sao?”
Mồ hôi toát ra từ mỗi lỗ chân lông, trên trán, tóc mai, sau cổ, ngực, nhất là lòng bàn tay sưng đỏ càng ướt đẫm.
Đau, quá đau.
Nước mắt, nước mũi hòa thành chất lỏng sền sệt, chảy vào khóe miệng An Ký Viễn.
Cậu vốn đã bị đánh đến lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, trong miệng vẫn còn đọng lại dư vị muốn nôn trước đó.

Theo một roi quất mạnh, một nửa bữa tối bị bao vây bởi dịch dạ dày đã bị chọc thủng trào ngược lên theo đường thực quản.
——————-
Kiều Thạc đang ngồi xem tài liệu, thấy thầy bước ra liền đứng bật dậy hỏi thăm:
“Thầy đói không, em đi hâm nóng lại thức ăn.”
Quý Hàng phất tay: “Thầy tự mình làm, tiếp tục chuyện của em đi.”
Quý Hàng thuận tay mở đèn phòng khách, mắng: “Tối như vậy cũng không biết mở đèn, muốn đi báo cáo khoa mắt?”
Kiều Thạc bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, vẫn đứng lên đi theo sau giúp thầy mang thức ăn đã hâm nóng ra phòng ăn.
“Thầy!”- Kiều Thạc ngồi xếp bằng, trong tay vẫn cầm tài liệu che hết nửa mặt nhìn thầy ở phía đối diện đang ăn cơm.
“Hôm nay để Tiểu Viễn ngủ cùng em một đêm đi.”
Quý Hàng nuốt xuống thức ăn, ánh mắt lười biếng nhìn về phía thư phòng.
“Không cần, ăn cơm xong thầy sẽ đưa nó về nhà.”
Kiều Thạc vừa rồi đã nghĩ ra một bụng chữ nghĩa nhưng lúc này lại không nói được câu nào, cũng không biết nên phản ứng ra sao, ngây ngốc nhìn thầy thật lâu mới nói:
“Tại sao vậy, cậu ấy mới vừa bị đánh làm sao ngồi xe, cuối tuần lại không có chuyện gì quan trọng…”
Kiều Thạc bị một đạo ánh mắt lạnh băng của thầy cắt lời, một nửa câu còn lại liền ngậm trong miệng không biết làm sao.
Lại là loại cảm giác áp bức này, Kiều Thạc lặng lẽ nuốt nước miếng một cái nói: “Không phải, em chỉ là cảm thấy…”

“Em không cần cảm thấy.”
Giọng điệu cường ngạnh xây lên một bức tường thành vững chắc, người ngoài không vào được, bản thân cũng rất khó thoát ra.
Mồ hôi từ trên trán lăn dài xuống, An Ký Viễn dùng ngón tay bám vào vách tường, cố gắng khống chế hai chân run rẩy, nhưng một hình ảnh ấm áp bất chợt đập vào mắt làm lòng không khỏi thấy chua xót.
Cuối phòng khách là một hồ cá lớn, Kiều Thạc đang đứng cho cá ăn.

Quý Hàng ngồi trên ghế sô pha cách lớp thủy tinh nhìn Kiều Thạc nói gì đó.
Dạ dày trống rỗng sau khi đã nôn một trận lại bắt đầu lăn lộn.
Cái loại cảm giác thoải mái, không chút phòng bị, cái loại khí tức bình thản, an nhiên này của anh đã bao lâu An Ký Viễn chưa thấy qua, có lẽ đã lâu đến mức cậu gần như quên mất.

Đó chính là thứ cảm tình mà cậu đã từng có, cũng đương nhiên được hưởng thụ.
Nhưng trên thực tế, mặc dù An Ký Viễn thật sâu hoài niệm, hình ảnh ấy của anh đã không thể vãn hồi được nữa, giống như vòng khói không cách nào giữ vững hình dạng trong không khí.

Cho đến giây phút này, hình ảnh trực tiếp đập vào mắt đã đánh vỡ tất cả, những mảnh ghép vụn vỡ của sự ấm áp ngày ấy một khi được ghép lại sẽ càng đau đớn hơn cơn đau từ phía sau truyền đến.
Chỉ vì hết thảy những thứ này, cũng đã không còn thuộc về mình nữa.
Kiều Thạc nghe tiếng động, rõ ràng mất tự nhiên buông xuống mấy viên thức ăn trong tay, có chút lúng túng dời bước cách xa thầy.
Quý Hàng quay đầu, khí tức không tự chủ lạnh xuống, thờ ơ nhìn lướt qua An Ký Viễn mồ hôi đầm đìa nói:
“Đi rửa mặt, anh đưa em về.”
An Ký Viễn ừ một tiếng quay đầu, ở nơi mọi người không nhìn thấy hung hăng bóp chặt lòng mình, nắm chặt tay quyết tâm gột sạch mọi cảm giác chua xót kia.
Cậu bưng nước súc miệng, nước lạnh liên tục tạt vào mặt, cho đến khi lớp da đều thấy chút ran rát mới bước ra khỏi phòng vệ sinh, liền thấy anh đã thay sẵn quần áo, cầm chìa khóa xe chờ cậu ở cửa.
“Nên làm sao bôi thuốc, không cần anh dạy chứ?”
An Ký Viễn vô thức gật đầu, trong miệng đều là vị đắng đáp:
” Dạ biết.”
Quý Hàng nheo mắt nhìn: “Muốn anh gọi điện thoại cho ba?”
An Ký Viễn đột nhiên dâng lên một tia phiền não, trước khi lộ ra ánh mắt chán ghét liền cúi đầu không muốn bị người khác thấy được.
“Không cần.”
Quý Hàng không nói thêm gì nữa, thậm chí là trong suốt đoạn đường đưa người về nhà.
Sau khi về đến nhà, An Ký Viễn phá lệ trấn tĩnh, không hề có ưu tư.
An Sinh tuy để ý con út hơn con trưởng nhưng cũng không phải là dạng người cha thân thiết.

Ông đặt thuốc trị thương ở đầu giường, thanh âm vẫn duy trì uy nghiêm của một người cha.
“Anh đánh là muốn tốt cho con.”
“Ưm”- An Ký Viễn rất mệt mỏi, chỉ muốn yên tĩnh một mình, không khỏi qua loa lấy lệ.
“Tại sao không ở lại nhà anh một đêm?”
Trong lòng An Ký Viễn dâng lên cảm giác chán ghét, lại có chút thấy buồn cười.
“Ba khi nào bắt đầu quan tâm đến chuyện của hai anh em tụi con.”
Có một số việc nếu nói nhiều, An Sinh đều cảm thấy mình bị đuối lý, trầm mặc thở dài, dặn dò con trai nhớ thoa thuốc rồi đi ra ngoài.
An Ký Viễn vùi đầu vào gối nằm mềm mại, vùi lấp cả thân người trong chăn bông ấm áp.
Mấy ngày nay sống chung cùng anh, những ưu tư chôn vùi chậm chạp lên men, sôi trào trong lòng, như hơi nước sôi rõ ràng đã đậy nắp thật chặt cũng khe khẽ len lỏi bốc lên cao.
Anh khi giúp cậu thoa thuốc từ đáy mắt lộ ra một tia đau lòng: thần sắc biến đổi khi tức giận trách phạt; động tác nhẹ nhàng của anh khi khoác thêm áo cho cậu; ngồi xuống giúp cậu xoa bóp chân; vì cậu công khai chống đối Trưởng khoa; nhìn thẳng nói với cậu rằng “anh đều biết” là đã truyền ra biết bao tín nhiệm…
Bất kỳ một chuyện nhỏ nhặt nào, một ánh mắt, một câu nói, cũng đủ khiêu chiến thần kinh đầy mẫn cảm của cậu.
An Ký Viễn bắt đầu thống hận bản thân mình quá mềm yếu, không chịu nổi chút kích thích.

Một khi bị xoáy sâu vào, bất kỳ một cái phao cứu sinh nào xuất hiện cũng mang đến cho cậu hy vọng mãnh liệt, nhưng rồi một giây kế tiếp, sự giãy giụa cùng sợ hãi lại cho cậu ý thức được quanh thân cây chính là có gai.
Nguyên lai sự yếu ớt cùng kiên cường của bản thân đã sớm vượt quá tưởng tượng của bản thân.
Có lúc, một câu nói, một cái động tác đã có thể làm cậu giàn giụa nước mắt.
Có thể tiếp tục, lại phát hiện mình sẽ phải tự mình cắn răng đi một đoạn đường rất dài.
——————-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận