An Ca Ký Vi Từ


Đến khi Kiều Thạc hoàn thành xong mọi chuyện trong phòng bệnh từ đổi thuốc, kiểm tra vết thương, dặn dò, ghi chép đều đã hơn 7h tối.

Quý Hàng ngồi trong phòng làm việc chờ đến buồn chán, than vãn:
“Động tác chậm như vậy.”
Kiều Thạc cầm ly nước của thầy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười nói:
“Em chết khát mất, người nhà bệnh nhân kia sau khi hỏi một tràng dài còn phải xin số điện thoại của em, cho em xem hình con gái của bọn họ, cố kéo em nói chuyện thêm mười phút.”
Quý Hàng vui vẻ hỏi: “Vậy em có lưu hình lại không?”
Kiều Thạc mặt đầy khinh bỉ nhìn thầy: “Dĩ nhiên là không, người muốn theo em đây còn phải xếp hàng dài a.”
Quý Hàng bật cười: “Thầy còn đang mong sẽ đuổi được em ra khỏi cửa.”
Bỏ đi áo blouse trắng chỉ còn áo thun, quần jean, Kiều Thạc nhìn như mang cả thanh xuân phơi phới không khác gì học sinh trung học, liếc thầy nói thầm:
“Còn không biết là ai sẽ ra khỏi cửa trước a.”
Quý Hàng cười mặt đầy vô hại đi đến phía sau lưng Kiều Thạc, xoa đầu cậu mà nói:
“Lặp lại lần nữa?”
“Không….

aaa!”
Quý Hàng đè mạnh thân người Kiều Thạc áp xuống mặt bàn, thanh âm cầu xin tha thứ truyền ra, Quý Hàng cười không phúc hậu.
“Mông không đau đúng không, ai nuông chiều, không biết lớn nhỏ.”
Quý Hàng cùng Kiều Thạc sóng vai nhau cùng đi đến bãi đậu xe, trên đường đi gặp nhiều người lịch sự chào hỏi.
Kiều Thạc là học trò của Quý Hàng, đó là chuyện cả Khoa Ngoại thần kinh đều biết, nhưng hai người rốt cuộc thân cận đến đâu không có người nào biết rõ.
Một đường hai người không nói lời nào, đến bãi đậu xe mới mở miệng.
“Buổi tối ăn cái gì?”- Quý Hàng dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm, cúi đầu nhìn phim chụp CT do ai đó vừa gửi vào điện thoại, thờ ơ hỏi.
Từ sau biến cố gia đình vào sáu năm trước, Kiều Thạc có nhà lại không thể về hay nói đúng hơn chỉ còn là nơi lưu trữ đồ vật.

Người thân duy nhất cậu còn liên hệ chính là bà ngoại.
Bà ngoại qua năm cũng đã 80 tuổi nhưng còn rất khỏe, thường xuyên làm thức ăn cho Kiều Thạc.

Kiều Thạc không thường ở nhà, Quý Hàng liền giúp cậu gắn một cái camera ở cửa có chức năng nhận diện thông báo, mỗi lần Kiều Thạc nhận được tin nhắn trên điện thoại sẽ chạy về nhà thăm bà ngoại.

Sáu năm qua, camera chưa từng xuất hiện thêm người thứ hai.
Kiều Thạc nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Em muốn ăn quán cách vách bệnh viện.”
Hai người khi cùng nhau ăn cơm luôn cố gắng tránh những quán ăn cạnh bệnh viện, dẫu sao quan hệ thầy trò trong môi trường bệnh viện thời nay luôn dính dấp quá nhiều quyền thế danh lợi rất phức tạp.
Gần Bệnh viện B là khu đất vàng để kinh doanh, quán ăn mở ở đây cũng rất ngon.

Kiều Thạc thỉnh thoảng mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy, thông thường là mang tính chất như một phần thưởng khen ngợi.
Quý Hàng nghiêng đầu nói: “Thầy làm sao có cảm giác em bị đánh lại làm như giành được phần thưởng vậy?”
Kiều Thạc không chút xấu hổ nói: “Thầy, em hỏi thật, có phải sau khi xem xong video phẫu thuật liền muốn khen em một câu hay nói lời xin lỗi không a?”
“Muốn khen rất đơn giản.”- Quý Hàng nhét điện thoại vào túi, lui về sau một bước đi đến hai chiếc SUV, nhìn bốn phía liền ngoắc ngoắc Kiều Thạc.
“Đến đây, thầy khen ngợi em.”
Kiều Thạc bước đến, cách người không đến một thước rưỡi liền bị Quý Hàng kéo mạnh, phía sau cho một cái tát thật vang.
Thanh âm thanh thúy tuy không đến mức huyên náo bãi đậu xe nhưng một “Thiết sa chưởng” kia đủ làm Kiều Thạc bừng tỉnh, mặt đỏ ửng, thậm chí không nhìn tới người phía sau, nhanh chân chạy mất, tim đập thình thịch.
Nhưng cậu có thể chạy đi đâu chứ, chạy một vòng lại quay trở về xe mình đang đậu bên cạnh.
Kiều Thạc nhìn thầy ngồi bên ghế phụ lái xem điện thoại bĩu môi nói:
“Thầy, trêu đùa em có phải hay không rất vui vẻ?”
Quý Hàng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn sắc bén trước mặt mọi người lại ánh lên mấy phần ôn hòa.
“Thầy đói.”
Kiều Thạc đậu xe tại quán ăn.

Đây vốn là nơi họ rất thuận tiện để đến dùng cơm nhưng suy nghĩ đến mối quan hệ của cả hai lại đi rêu rao khắp nơi thế này sẽ chọc người nhức mắt, lời ra tiếng vào.

Kiều Thạc mỗi khi đi theo Quý Hàng ra ngoài ăn một bữa cơm cũng hận không thể không mang theo kính mát và khẩu trang che mặt.
Thời gian đã không còn sớm nhưng là khu vực hoàng kim gần bệnh viện lớn, lượng người qua không thể khinh thường.

Quý Hàng vào trước mỉm cười nói với cậu phục vụ: “Hai người.”
Cậu phục vụ vui vẻ mời chào: “Hai người a, xin chờ một lát, số…”
Lời còn chưa dứt, Kiều Thạc đột nhiên kéo tay Quý Hàng lôi ra khỏi cửa, thậm chí lơ luôn tiếng gọi lớn của cậu phục vụ.

Kiều Thạc lôi người ra cửa cũng không dừng lại mà lôi thẳng vào trong xe.  
Quý Hàng hỏi mấy câu, người đều không có phản ứng, anh mặc dù đối với Kiều Thạc luôn tốt tính nhưng không đến mức để nó hành xử theo cảm tính.

Quý Hàng rống lên, Kiều Thạc vẫn không có phản ứng, Quý Hàng đột nhiên dừng lại, người đang lôi anh đi liền lảo đảo.
Kiều Thạc khi đứng vững lại tự biết mình đuối lý, cúi đầu nói:
“Xin lỗi thầy, em không muốn ăn nữa.”
Quý Hàng vốn còn chút sinh khí nhưng nhìn đứa nhóc luôn đối với ai cũng không chút kiêng kỵ, cũng rất ít khi mở miệng liền nói xin lỗi như Kiều Thạc, nháy mắt liền mềm lòng, chỉ hỏi:
“Rốt cuộc là thế nào?”
Kiều Thạc không muốn cũng không dám nói dối Quý Hàng nhưng kiểu mượn cớ bụng khó chịu này nọ nói ra càng vô nghĩa, vì vậy lại trầm mặc.
Bác sĩ ngoại khoa không phải một nghề có kiên nhẫn, Quý Hàng đợi mấy giây, đáy lòng không sai biệt lắm đã có câu trả lời, đột nhiên xoay người về hướng quán ăn.
“Thầy!”- Kiều Thạc lớn tiếng gọi.
Quý Hàng quay đầu liền thấy Kiều Thạc hốc mắt ửng đỏ, sắc mặt trắng bệch, hai bàn tay nắm chặt lại.

Quý Hàng nín nhịn một bụng tức giận, thở phì một hơi dài, bước đến vỗ nhẹ đứa nhóc thân người vẫn cứng đờ, giọng điệu không rõ tâm tình.
“Tiểu Thạc, gần đây chuyện muốn gạt thầy thật nhiều a.”
Kiều Thạc hít sâu, mang theo mấy phần hoảng sợ mà nói: “Chúng ta về nhà được không?”
Lần này là Quý Hàng lái xe, Kiều Thạc ngồi ghế phụ lái, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, tư thế ngồi còn có chút không được tự nhiên.
Cảnh vật chuyển động cũng mang người trở về mấy năm trước, đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy An Kí Viễn, chỉ có một tấm hình cùng một cái tên, nhưng lại để cho cậu không cách nào quên được.

Nam sinh ngũ quan sáng ngời, khí chất cao quý nhưng lại tản ra một chút an nhàn như chính cái họ của cậu ta vậy.

Dáng vẻ không chút nháo loạn, khôn khéo, khiêm nhường khiến người không đành lòng, chẳng qua trong đáy mắt tận lực chôn giấu ẩn nhẫn cùng quật cường, cùng thầy giống nhau như đúc.
Mới vừa bước vào quán ăn, nhìn thấy cậu ta so với trong hình càng sinh động thêm mấy phần, không chút khoe khoang, cùng một đám bạn vui vẻ ăn uống, Kiều Thạc lần thứ hai chạy mất dạng.
Lần đầu tiên, chính là vào buổi tối mà cậu trực ban, bị gọi xuống cấp cứu thăm khám chuyên khoa, lúc đó trong đầu Kiều Thạc chỉ có hình ảnh cậu ta mặc đồng phục màu xanh lá, trên ngực áo là logo của Bệnh Viện B- An Kí Viễn- bác sĩ nội trú.
Quý Hàng lái xe một đường không nói lời nào, hỏi cậu muốn ăn cái gì, Kiều Thạc cũng chỉ gật đầu qua loa ứng phó.

Khi lướt qua siêu thị, Quý Hàng dừng xe lại mua thức ăn, lúc trở ra xe vẫn thấy Kiều Thạc ngay cả góc độ ngẩng đầu cũng không hề thay đổi.
Mặc dù Kiều Thạc là học trò của mình, dẫn theo bên người dạy dỗ suốt sáu năm nhưng Quý Hàng không hề áp đặt phong cách của mình lên người đứa nhóc.
Những thứ thuộc quy củ, lễ nghi thế gia, Quý Hàng tuyệt không cưỡng cầu.

Thường ngày ở chung, luôn không phải chỉ có một bên bắt buộc thỏa hiệp mà là song phương tích cực chia sẻ.
Kiều Thạc lúc mới dọn đến ở cùng Quý Hàng là ở cùng một phòng trọ nhỏ, sau đó khi Quý Hàng ngày một nổi danh trong giới y học, thu nhập nâng cao dần dần dọn thành một nhà trọ có hai phòng ngủ.
Quý Hàng đang rửa ngó sen, Kiều Thạc đứng bên cạnh phụ giúp, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Bác sĩ ngoại khoa đối với tiếng chuông điện thoại có một loại âm thầm sợ hãi, bởi vì nó tùy thời có thể hủy diệt kế hoạch một ngày hay đơn giản là chuyện nghỉ ngơi.
“Giúp thầy lấy ra.”
Kiều Thạc rút khăn giấy lau khô tay mới đưa tay vào túi quần Quý Hàng lấy điện thoại ra, nhìn màn hình thở phào nhẹ nhõm.
“Là anh Hạ Đông.”
Kiều Thạc quét phím trả lời, đưa điện thoại đặt bên tai thầy, thanh âm của Hạ Đông vang vang đến Kiều Thạc cũng có thể nghe rất rõ.
“Đang làm gì vậy?”
Quý Hàng không hề dừng tay nói:
“Vừa về nhà, đang nấu cơm.”
“Ô, gọi thật đúng lúc mà… haha”- Hạ Đông vô cùng phấn khích.
Quý Hàng cười mắng: “Anh lại muốn cái gì?”
“Đương nhiên là đến ăn cơm chùa a.

Đang trên đường đến nhà cậu đây.”
Quý Hàng không để ý đến mà đột nhiên quay qua hỏi Kiều Thạc.
“Hạ Đông nói muốn đến ăn cơm, thấy thế nào?”
Kiều Thạc mặt đầy mờ mịt đáp: “Dạ, được a.”
Hạ Đông liền lớn tiếng mắng người. 
“Cái gì vậy, tôi đến nhà cậu ăn cơm còn phải cần nhóc con kia đồng ý?”
Quý Hàng bật cười đáp: “Cậu nhóc hôm nay tâm tình không tốt, muốn ở một mình, anh có đến trước cửa, tôi cũng đá ra ngoài.”
Hạ Đông là bạn học đại học của Quý Hàng, lớn hơn Quý Hàng một tuổi.

Hai người thời còn đi học là cặp đôi khiến nhân thần cộng phẫn, luôn chiếm hai vị trí nhất nhì, làm bác sĩ nội trú cũng cùng chọn Bệnh viện đại học B tốt nhất, thật may hai người chọn hai chuyên khoa khác nhau, nếu không Quý Hàng sẽ bị anh ta làm đau đầu dài dài.
Vừa vào cửa, Hạ Đông hấp tấp đưa túi đồ cho Kiều Thạc chất vấn:
“Cậu không phải tình trạng vô cùng tốt sao, không bị đánh cũng không nằm sấp ở trên giường không xuống được.”
Kiều Thạc bị nói làm đỏ mặt, nhưng không hề yếu thế trả lời:
“Sớm biết thế vừa rồi thầy hỏi em, em sẽ nói không muốn cho anh đến, ăn cơm chùa còn không an phận.”
“Nhóc con đến đây!”- Hạ Đông giơ tay kép cổ Kiều Thạc mà cậu cũng không ngoan ngoãn bị người kiềm chế, giơ cùi chỏ đánh vào ngực Hạ Đông.
Hạ Đông làm bộ ho khan mấy cái rồi rượt đuổi Kiều Thạc khắp phòng, rốt cuộc khi hai người té lộn mèo ra sàn, Quý Hàng từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm theo dao thái thịt.
“Hai người vào dọn chén đũa!”
————–.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui