Quý Hàng khi bước ra từ phòng làm việc của Cố Bình Sinh, sắc mặt không hề tệ hại như An Ký Viễn tưởng tượng, thử đi theo phía sau vài bước, thấy anh không có ý đuổi mình, cậu mới can đảm chạy theo, nhỏ giọng gọi một tiếng “thầy.”
Có thể bị một tiếng “thầy” kia làm buồn cười, Quý Hàng quét mắt nhìn qua dáng vẻ đầy áy náy của em trai hỏi:
“Lại phạm lỗi?”
“Không.”- An Ký Viễn theo bản năng muốn chối, nhưng nghĩ đến mình trong phòng phẫu thuật bị bác sĩ Tiêu mắng đến không còn mặt mũi, không biết cái này có tính là lỗi trong câu hỏi của anh hay không?
“Có thể… gọi là vậy đi.”
Quý Hàng dừng lại một nhịp bước chân, nghiêng đầu qua, trầm sắc mặt.
An Ký Viễn bị sắc mặt kia làm co quắp người.
“Anh… lại muốn hung dữ với em sao?”
Quý Hàng biết trận đòn mấy ngày trước đã làm nó hoảng sợ, trong một tháng nay, lỗi lớn lỗi nhỏ không ít nhưng trách phạt mang ý tứ nhắc nhở so với thuần túy dạy dỗ là hoàn toàn khác nhau.
Không thể nói không đau, đau chính là sự uy hiếp lớn nhất trong giáo huấn.
An Ký Viễn trong hai ngày nay, mỗi khi nhìn thấy anh đều theo phản xạ có điều kiện run bật người một cái mới đứng vững.
Giờ phút này thấy nó không che giấu chút cảm xúc hoảng sợ nào, Quý Hàng ngược lại cảm thấy buồn cười hỏi:
“Bị đuổi ra khỏi phòng?”
“Cái đó không có.”- An Ký Viễn nhìn sắc mặt anh có phần dãn ra, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.
“Vậy cái sắc mặt kia là gì, mắng vài câu thì cảm thấy uất ức? Sư huynh Kiều Thạc của em lúc mới vào phòng phẫu thuật có lúc nào không bị Tiêu Triều Nam mắng đến không ngóc đầu lên được.”- Quý Hàng hiếm thấy mở lời an ủi người a.
“Không có uất ức.” – An Ký Viễn biện giải, mới nhớ đến mục đích thật sự của mình.
“Cố Trưởng khoa tìm thầy là vì chuyện của nữ bệnh nhân kia sao?”
Sắc mặt Quý Hàng bỗng dưng trầm xuống, đáy mắt tản ra một tia lạnh lùng, thân nhiệt cũng giảm xuống mấy độ, giọng điệu không cho phép cãi lại.
“Không phải chuyện em nên bận tâm.”
An Ký Viễn không phải không cảm giác được thái độ lạnh lùng của anh nhưng thiếu niên khí huyết nóng bỏng, khó lòng bình tâm được.
“Làm sao không nên bận tâm?” – An Ký Viễn lên giọng, dừng bước.
“Chọc dịch não tủy là em làm, xảy ra vấn đề nên do em chịu trách nhiệm.
Tại sao không cho em hỏi đến?”
Tựa như một trận sấm rền nổ vang, hút khô tất cả dưỡng khí.
Quý Hàng quay đầu nhìn chằm chằm mấy giây, nét mặt thản nhiên vừa rồi không còn, ánh mắt như bắn ra tia lửa, giọng lạnh thấu xương ra lệnh:
“Đi theo!”
Sự kiêu căng của An Ký Viễn bị từng bước chân trầm ổn của anh dập tắt.
Khi cả hai cùng bước vào phòng, nhìn thấy anh khóa cửa, không gian này khi chỉ có hai người mang đến rất nhiều đau khổ, bao nhiêu sự quật cường vừa rồi đều hóa thành lo lắng đề phòng.
Quý Hàng không bước đến bàn làm việc mà tùy ý ngồi xuống sô pha, ngước mắt nhìn An Ký Viễn vẫn đứng bất động, chỉ tay xuống sàn nhà, nhàn nhạt ra lệnh:
“Quỳ đi!”
An Ký Viễn cắn môi, nâng từng bước chân nặng nề đến gần anh quỳ xuống, làn gió nhẹ thổi luồn qua khe cửa làm tản ra mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người Quý Hàng.
“Tại sao bắt em quỳ?”- Quý Hàng nhẹ giọng hỏi.
An Ký Viễn chớp mắt hai cái nói: “Bởi vì em mạnh miệng với anh.”
Thanh âm Quý Hàng hơi trầm lại:
“Dạy mãi không sửa có phải không?”
An Ký Viễn cúi đầu, mím chặt môi nói nhỏ: “Không phải.”
“Đầu nâng lên!”
Con ngươi đen láy của Quý Hàng nhìn chằm chằm, nét mặt nghiêm túc, đem một câu dặn dò bình thường lại mang cảm giác như đang ra nghiêm lệnh:
“Chuyện này, không cho phép em nhúng tay vào nữa, dù có nghe thấy, nhìn thấy bất cứ chuyện gì cũng phải làm như không nghe, không thấy.”
An Ký Viễn có chút run rẩy, ngước mắt nhìn anh gọi nhỏ:
“Anh!”
Quý Hàng không để ý đến ánh mắt kia, tiếp tục dùng giọng điệu hời hợt nhưng có sức công phá mạnh mẽ, làm người nghe phải dựng cả tóc gáy:
“Em biết rõ ranh giới cuối cùng của anh là ở đâu, nếu dám lợi dụng thế lực gia đình hoặc dùng bất kỳ hình thức nào để ba tham dự vào chuyện này, An Ký Viễn…”
Quý Hàng ngừng lại một lúc lâu, trong ánh mắt không rõ tâm tư, từng chữ thốt ra mang theo khẩu khí rất nặng nề.
“Anh sẽ không nói ra cái câu đừng gọi anh là anh gì đó mà là anh sẽ rất thất vọng.
Rất rất thất vọng.”
Hô hấp của An Ký Viễn dừng lại mấy nhịp.
“Anh… em không có.”
Cậu không phải chưa từng nghĩ, thậm chí trong thời khắc nổi lên ý niệm đó, cả người theo bản năng run bật một cái.
Cậu biết rõ lòng tự ái của anh rất lớn.
Khi anh bước vào ca đại phẫu quyết định sinh tử bất quá chỉ là đứa trẻ 14 tuổi và cuộc điện thoại thông báo với ba rằng “Phẫu thuật thuận lợi, tôi vẫn còn sống” không đến ba mươi giây.
“Anh tin tưởng em còn không có lá gan đó.”- Quý Hàng khẽ mỉm cười.
“Đối với em mà nói, khó khăn nhất là chuyện đối mặt kia.”
An Ký Viễn làm sao không hiểu anh đang nói gì, đây là muốn cậu phải bày ra thái độ không nghe, không thấy.
Cậu liếm nhẹ vành môi, con ngươi trong suốt ngước nhìn.
“Em biết, em sẽ mặc kệ mọi thứ.”
“Dáng vẻ này…”- Quý Hàng chống cùi chỏ trên tay vịn sô pha, bàn tay chống cằm nhìn người.
“Rõ ràng cho thấy đang nói dối.”
Một câu như xuyên thấu, phá vỡ hết mọi lớp ngụy trang, ánh mắt lộ rõ sự hốt hoảng, ưu tư.
Quý Hàng đột nhiên tựa lưng vào mặt ghế, khoanh hai tay trước ngực, trong nháy mắt kéo dãn khoảng cách làm người có phần khó hiểu, khẩn trương.
Nhưng thanh âm lại ôn nhu ngoài dự liệu, tầm mắt không như từ trên cao nhìn xuống.
“Chuyện này, em không phải không có sai, nhưng cái sai của em, anh đã dạy dỗ rồi.
Sai sót y khoa là cửa ải trong cuộc đời hành nghề y, em bắt buộc phải trải qua, em cần phải học cách xử lý nhưng không phải bây giờ.
Bởi vì tinh lực của em còn có hạn, muốn phân rõ nặng, nhẹ, thong thả và cấp bách, đây không phải là vấn đề của bác sĩ nội trú năm nhất phải suy tính.
Chờ em ngồi đến vị trí này của anh, em có muốn trốn tránh trách nhiệm, anh cũng sẽ cầm roi mà đánh em ngược trở ra.
Nhưng bây giờ, xem như là cấp trên trực tiếp, là thầy, là anh hai, anh đều có quyền yêu cầu em đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc học và việc trên giường bệnh, trong đầu em chỉ cần suy nghĩ nên làm sao để cứu chữa người bệnh, làm sao để hoàn thành tốt chuyện em nên làm.
Làm sai, anh sẽ phạt, biết chưa?”
Mỗi một câu nói đều khắc sâu vào trong lòng, so với trong phòng phẫu thuật bị mắng, so với lúc kiểm tra phòng bị anh bắt bẻ đủ thứ càng khiến cậu cảm thấy không có đất dung thân.
Chẳng qua, cậu cảm nhận được rõ ràng sự kiên định của anh, cậu nguyện ý tin tưởng càng nguyện ý để anh giang lên đôi cánh che chở cho chính mình.
“Em sẽ tận lực.”- An Ký Viễn suy tư thật lâu thốt ra một câu này.
Quý Hàng cong cong vành môi.
“Xoay người!”
“Anh?”- An Ký Viễn dĩ nhiên biết xoay người là muốn làm gì, trợn tròn hai mắt khẩn trương nhìn anh nói:
“Anh, lần sau sẽ không.”
Thanh âm của Quý Hàng vô cùng ôn hòa nhưng đầy áp bách.
“Đó là lần sau.”
An Ký Viễn xem như đã bị phán án tử, chậm rãi xoay người, hai tay khẩn trương bấu chặt quần, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đang do dự có nên chủ động cởi quần xuống hay không thì mông đã bị vỗ mạnh xuống mấy cái.
Hơn mười năm không có “ăn bàn tay” của anh, mặt An Ký Viễn nhất thời đỏ như con tôm luộc, đau đớn làm cậu bừng tỉnh, nỗi thẹn thùng càng lớn hơn, cũng may anh không có ý định đánh quá nhiều.
Tay Quý Hàng đặt lên sau ót uy hiếp: “Còn dám mạnh miệng, lần sau nằm trên đùi mà đánh.”
Tiếng gõ cửa vào khung giờ quen thuộc, Quý Hàng mang theo mấy phần không vui cho người đứng lên mới gọi Kiều Thạc vào.
Quý Hàng trở về bàn làm việc, mở ra kế hoạch giảng dạy nửa năm sau, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường hỏi:
“Thời gian này xuất hiện ở đây em tốt nhất nên cho thầy được một lý do thuyết phục.”
Kiều Thạc có chút lúng túng mỉm cười, bộ dáng không sợ chết nói:
“Tiểu Viễn không phải cũng đang ở đây?”
“Nó đến đây tìm đánh, em cũng vậy sao?”
Không gian đột nhiên nóng lên, chàng thiếu niên đang đứng xuôi tay, sắc mặt đỏ bừng..