Không đến một phút, nhưng giống như trải qua cả thế kỷ, vừa muốn lần nữa gõ cửa thì tiếng mở khóa cửa vang lên, ngay sau đó đập vào mắt thế nhưng không phải là anh.
An Ký Viễn nhìn Kiều Thạc, trong lòng trống rỗng, ngước mắt nhìn, một tiếng “anh” vừa muốn thốt ra nghẹn nơi cổ họng.
Kiều Thạc thuận thế kéo người vào trong.
Ánh mắt An Ký Viễn không thể rời khỏi áo sơ mi tối màu trên người anh.
Đó là áo sơ mi của Kiều Thạc, An Ký Viễn nhìn một cái liền nhận ra.
Theo lời y tá anh bị bà ta hất cả hộp cơm lên người.
An Ký Viễn biết buổi chiều anh phải chủ trì một cuộc hội chẩn chuyên khoa, nhất định phải thay quần áo, trường hợp này không thích hợp mặc đồng phục phẫu thuật.
Kiều Thạc đem áo sơ của mình cho anh mặc, giúp người lúc gặp nạn là hợp tình hợp lý.
Nhưng An Ký Viễn lại cảm thấy trong lòng bực bội, giống như bị một tảng đá lớn đè xuống ngực không thở nổi.
“Có chuyện gì?”- Quý Hàng lạnh nhạt hỏi, không chút hoảng hốt sửa lại ống tay áo.
An Ký Viễn lại chú tâm đến Kiều Thạc đem áo sơ mi và áo blouse trắng dính bẩn xếp bỏ vào túi.
Đầu óc trống rỗng nói:
“Anh, …”- Một câu đầy đủ đều không nói được.
Quý Hàng làm sao không biết An Ký Viễn đến là vì cái gì, từ tiếng gõ cửa gấp gáp vừa rồi đã phơi bày hết tâm tư, lúc này nhìn bộ dáng ấp a ấp úng không khỏi nỗi giận.
“Nghĩ kỹ hãy trả lời.
Để anh biết hư tình giả ý, tự biết hậu quả.”
Nghe giọng nói của anh, An Ký Viễn đầu tiên theo bản năng khiếp sợ, cúi đầu càng nghĩ càng uất ức, cái loại cảm giác bị xem như trẻ con, bị buộc phải bàng quang với mọi sự tình, cái cảm giác bị chặn đứng ngoài cửa làm cậu cảm thấy xấu hổ đến không chịu nổi.
Cậu chợt nhớ đến câu nói của Kiều Thạc “Cậu biết rõ tại sao”, đáy lòng lại khơi dậy một tia tức giận, ngẩng đầu mạnh miệng lớn tiếng.
“Rõ ràng là do em gây ra chuyện lại muốn em trơ mắt nhìn anh thay em gánh vác, cái gì cũng không được làm, hỏi cũng không cho hỏi.
Anh có thể đừng bá đạo như vậy không?”
Phòng làm việc tĩnh lặng hết mấy giây, giọng nói lạnh băng của Quý Hàng phá vỡ yên lặng.
“Anh có hay không nói chuyện này không cho phép em xen vào nữa?”
Lời kia vừa thốt ra, ngay cả Kiều Thạc chẳng bận tâm mọi thứ đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại cũng phải đứng lên.
An Ký Viễn vừa bắt đầu chỉ là tức giận, nhưng một câu này như đã kích thích toàn thân, bất tri bất giác cúi thấp đầu, mắt nhìn nơi khác, trên mặt vẫn còn mang sự cố chấp, giỏ giọng nói:
“Nhưng khi đó còn không có phát sinh… “
“Anh hỏi cái gì?”- Quý Hàng cắt lời, thanh âm trầm xuống.
An Ký Viễn cắn môi đáp lời: “Có nói qua.”
“Anh hỏi cái gì?”- Hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời, thanh âm càng trầm hơn, thổi phồng cảm giác áp bách.
“Anh hỏi…”- An Ký Viễn hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay đến phát run.
“Có hay không nói chuyện này không cho phép em xen vào nữa.”
Quý Hàng sắc mặt không thay đổi hỏi tiếp: “Em trả lời?”
“… Có nói qua.”- Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Đến đây!”
Từng câu hỏi một làm cho mọi sức lực của An Ký Viễn hoàn toàn bị nghiền nát.
Bước đến đứng thẳng tắp trước mặt anh, áo sơ mi đập vào mắt mà không ngừng cúi thấp đầu xuống, trừ tấm lưng phía sau vẫn giữ được độ thẳng tắp đẹp mắt.
Tai trái bất chợt đau điếng, một nguồn lực cực mạnh kéo lên làm cậu phải nhón cả chân.
Cậu hoảng hốt nhìn bàn tay anh đang nhéo chặt lỗ tai mình vang lên tiếng hét thảm.
“Đau! A… Anh, buông, buông… đau, đau mà…”- An Ký Viễn đau đến đỏ bừng mặt.
Tay Quý Hàng càng tăng thêm mấy phần lực: “Em đang ra lệnh cho anh?”
“Không phải, không phải, anh…”- Trong thanh âm đầy sự cầu khẩn, đôi mắt mơ hồ phủ một lớp nước nhìn anh.
“Anh, em sai rồi, buông ra được không?”
Quý Hàng không chút động dung: “Đem lời anh nói như gió thoảng bên tai, nói không nghe đúng không?”
An Ký Viễn liếc nhìn Kiều Thạc, hai gò má ửng đỏ khẩn cầu:
“Đừng nắm chặt,… anh… em sai rồi…”
“Tự mình đếm!”
An Ký Viễn khó chịu đến muốn khóc, lại không thể không buộc mình nhịn đau báo số.
“Một, hai… Aaa… ba…”
“Quá nhanh, đếm lại.”
Lỗ tai giống như bị xé rách, ngũ quan vặn vẹo, An Ký Viễn đành phải ngoan ngoãn báo số, tận lực chậm lại tiết tấu.
Đến khi cậu đếm xong đến mười, Quý Hàng lại dùng sức nhéo mạnh một cái, chưa hết giận buông ra, tai bên trái đỏ au như con tôm luộc.
Quý Hàng nhìn chằm chằm An Ký Viễn đau điếng người, muốn sờ lại không dám giáo huấn:
“Anh bất kể em có bao nhiêu lý do, uất ức, không cam lòng, anh chỉ biết em đã đáp ứng anh không can thiệp vào chuyện này.
Lại để cho anh biết em còn dám một dạ hai lòng, anh xé rách lỗ tai cho xem.”
Buổi tối hôm đó, Kiều Thạc đến nhà bà ngoại đưa chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cùng bà ngoại ăn cơm lại giúp quét dọn một vòng nhà cửa, khi về đến nhà thầy thì đã không còn sớm nữa.
Kiều Thạc cho rằng thầy đã ngủ rồi, thầy rất dễ bị đánh thức, đèn phòng khách quá sáng cho nên khi vừa đến cửa cậu mở đèn pin trên điện thoại chiếu sáng, nhưng cậu không ngờ rằng vừa mở cửa lại thấy trong phòng khách đèn đuốc sáng choang, thầy đang ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại.
“Thầy?”- Kiều Thạc đổi giày bước vào cửa.
“Trễ như vậy thầy còn chưa ngủ?”
Quý Hàng ngẩng đầu lên, trong nhất thời không kịp điều chỉnh thần thái, trong mắt lộ ra chút mệt mỏi.
Thấy rõ người trước mặt liền thức tỉnh, mở miệng đáp lời, tay nhanh nhẹn cầm lấy vật trên bàn bỏ vào túi.
Đáng tiếc, nhạy bén như Kiều Thạc vẫn kịp nhìn thấy đó là một hộp thuốc đã mở nắp.
“Thầy…”- Kiều Thạc cau mày đứng tại chỗ.
Trên mặt Quý Hàng không nhìn ra biểu tình gì, cầm lên tách trà đứng dậy bước đến bên Kiều Thạc hỏi:
“Sức khỏe của bà ngoại vẫn tốt chứ?”
“Tốt vô cùng, rất có tinh thần.”- Kiều Thạc không tự chủ với tay đến túi áo của Quý Hàng.
“Thầy…”
Kiều Thạc còn muốn nói nhưng liền bị thầy cắt lời.
“Đi ngủ sớm đi, chuyên tâm vào chuyện của mình, ghi nhớ những lời thầy đã nói với em…”- Con ngươi đen láy của Quý Hàng chứa đầy nguy hiểm.
“Thầy gần đây còn không muốn đánh em.”.