Không có thông báo trước, Quý Hàng và An Ký Viễn đồng thời xuất hiện trong phòng khách, An Sinh cũng không hề nghiêm nghị mắng anh không có quy củ, chuyện này cũng làm cho Quý Hàng có chút nghi hoặc lẫn phiền muộn.
An Sinh ngồi trên ghế sô pha, Quý Hàng ngồi đối diện, tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.
“Uống trà gì?”
“Không uống.” – Quý Hàng rủ ánh mắt, có mấy phần cố ý ngoan ngoãn.
Quý Hàng vẫn luôn nhớ ba không thích anh uống trà đậm, ăn đồ cay.
Nhưng lúc này là phản xạ theo điều kiện làm anh sinh ra chút chán ghét bản thân, tay nắm chặt thành nắm đấm đến phát đau.
An Sinh bình thản quét ánh mắt, không qua mấy giây dừng lại trên người An Ký Viễn.
“Ốm như vậy.”
“Ba nhìn thế nào mà cảm thấy con ốm đi chứ?”- So với Quý Hàng xem như là “khách” thì An Ký Viễn còn có mấy phần dáng vẻ chủ nhân, tùy ý bưng chén trà trên bàn uống một ngụm liền nói:
“Anh mới thật sự ốm đi.”
Quý Hàng trầm mặc không lên tiếng.
Anh có cảm giác như đang bị một ánh mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, có mấy phần không được tự nhiên.
“Chuyện lần này làm sao lại ầm ỉ đến vậy?”- Giọng An Sinh không đến mức cương quyết, nhưng không khó nghe ra sự chỉ trích.
Rõ ràng sự việc đã lắng xuống, hôm nay chợt nghe ba thờ ơ nhắc lại, lòng Quý Hàng vẫn chợt nổi lên một ngọn lửa nhỏ.
Anh từ đầu đến cuối đều chưa từng mong đợi ba sẽ ra tay trợ giúp, trong suốt hơn mười năm qua, anh đã sớm học được làm sao cắn chặt răng chịu đựng, khoác lên người tấm khôi giáp chống đỡ, đối với những vết thương chằng chịt khắp người cũng tự mình liếm láp chữa thương.
Cũng trong thời điểm này, anh Đình An tuy nghiêm giọng dạy dỗ nhưng anh cũng cảm giác được phía sau là sự quan tâm, lo lắng nhưng một câu nói này của ba lại như có ý oán trách cùng thêm mấy phần châm chọc.
Vì vậy, giọng điệu của Quý Hàng theo tự nhiên cũng không tốt lắm.
“Ba có phải vui mừng con không mang họ An, nếu không sẽ làm cho ngài mất mặt?”
“Anh!”- An Ký Viễn gọi lớn một tiếng.
Không khí phòng khách vốn đã hơi u ám nay càng thêm mây đen bao phủ mù mịt, chỉ có ánh mắt An Ký Viễn chớp động như ánh trăng le lói không cam lòng bị nhấn chìm trong bóng tối.
Nét mặt An Sinh không có quá nhiều biến hóa, động tác nâng tay châm thêm nước vào ấm trà vẫn rất lưu loát.
“Là quá lâu không có người quản, cũng không biết thận trọng lời nói.”
Giọng nói vang vang trong thanh âm róc rách của dòng nước chảy vào ấm trà.
Quý Hàng siết chặt tay nơi đầu gối, anh cũng không biết tại sao mình lại nói chuyện như vậy, biết rõ anh Đình An không thích nhất là chuyện mình chống đối trưởng bối, biết rõ chính mình không nên đối đầu với ba như vậy nhưng mỗi lần đối mặt với ba bản thân lại không thể khống chế được.
Nước sôi tỏa ra làn hơi trắng mỏng manh, ẩn hiện nét mặt trầm tĩnh của An Sinh.
Quý Hàng đã dần quên mất từ khi nào trên gương mặt không có mấy nụ cười kia đã xuất hiện những nếp nhăn, khoảnh khắc trau mày không còn khí tràng mạnh mẽ như xưa mà điềm đạm hơn nhiều, hơn nữa còn thêm chút cảm giác bất lực.
Những thứ này là anh trong lúc lơ đãng phát hiện ra, cũng giống như người đang cố gắng ném đi những khúc củi khô ngăn đám cháy bị lan rộng hơn.
Ngọn lửa ấy đang không ngừng thiêu đốt con tim đầy mâu thuẫn của Quý Hàng.
Anh có lúc thậm chí cảm thấy căm hận, tại sao ba không giống như trước đây dùng ánh mắt đầy lãnh khốc, khinh miệt ấy nhìn anh mà có lúc lại dùng ánh mắt mềm mại… Có lẽ căn bản không phải mềm mại, chẳng qua là tuổi tác mang theo tiều tụy và tịch mịch làm cho nội tâm vốn không mấy kiên định của anh đào ra một hố sâu.
Lại là một khoảng trầm tĩnh, Quý Hàng buông lỏng tay.
Khi anh một lần nữa nâng lên ánh mắt không chút sợ hãi lại thoáng phảng phất chút ưu tư, bình thản nói:
“Uống trà hoa cúc đi.”
“Nói sớm một chút cũng không cần cùng nhau giằng co.”- An Sinh phủi tay, đứng dậy đi lấy hộp trà.
Quý Hàng ở tận đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu liền đối diện với nét mặt đầy rạng rỡ của em trai.
Mây đen trên đỉnh đầu được xua tan, Quý Hàng lần đầu tiên hoài nghi có phải hay không những đáp án, lựa chọn, tư thái cùng lập trường vẫn còn đang trong quá trình do dự kia hoàn toàn không nặng nề như mình đã tưởng tượng.
Cũng không biết là An Sinh tâm tình đặc biệt tốt hay quả thật thấy được Quý Hàng đã ốm đi mà bữa cơm thản nhiên trôi qua trong êm đềm.
Thậm chí, ở mắt thấy An Ký Viễn sợ Quý Hàng giống như chuột sợ mèo, mỗi lần Quý Hàng phân phó chuyện gì đều quy củ đứng dậy nói tiếng “Dạ” mà ngay ở trước mặt Quý Hàng bồi thêm một câu.
“Anh là muốn tốt cho con.”
Ăn cơm xong, Quý Hàng tận lực tránh ở lại quá lâu, An Ký Viễn đi theo tiễn anh, hai người cùng nhau bước ra vườn hoa, mắt thấy anh đưa tay mở cửa xe liền gọi nhanh một tiếng.
“Anh!”
Quý Hàng quay đầu nhìn, có vẻ ngạc nhiên.
“Anh hôm nay biểu hiện rất tốt.”- An Ký Viễn nín cười nói quanh co một câu.
“Em sẽ nói lại với anh Đình An.”
Quý Hàng sau mấy giây mới hoàn hồn, vừa muốn mỉm cười lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, thần sắc trầm xuống, trong giọng nói mang theo uy hiếp.
“Em đến đây!”
An Ký Viễn nhíu mày lắc đầu, nhìn sắc mặt cau có của anh mà thậm chí lui về sau mấy bước,
“Em không đến, anh muốn đánh người.”
“Đến đây!”- Quý Hàng không có ý đùa giỡn, nét mặt rất trầm tĩnh.
“Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Cưỡng bức cùng áp lực, An Ký Viễn không thể làm gì khác là bước đến gần, quả nhiên mới đi hai bước liền “ầm” một tiếng, cửa xe đóng mạnh, sau lưng có bàn tay vững vàng áp vào, cả người cũng dán vào mặt kim loại lạnh băng không nhúc nhích được.
————–.