Dọc đường đi nghe y tá tường thuật tình trạng của Quách Tinh, đôi mày An Ký Viễn ngày càng nhíu chặt, cả người tản ra một khí thế lạnh thấu xương làm người xung quanh phải tránh xa.
Không phải cậu muốn làm ra vẻ mà là đang cố kìm nén mọi cảm xúc tội lỗi vào thật sâu trong lồng ngực.
Lúc này, cậu không có thời gian để xử lý những ưu tư kia, tất cả tinh lực đều đặt vào chuyện phải cấp cứu đặt nội khí quản lần hai, dự kiến mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Khi bước đến cửa phòng ICU, cậu liền chạm phải nét mặt khắc khổ của Quách Nguyệt đã tái nhợt thêm khi nghe tình trạng mới nhất của em trai.
Cô ấy lại đau khổ khẩn cầu, An Ký Viễn không lập tức đáp lời, bước thêm vài bước, chợt quay đầu đối diện với dáng vẻ do dự của Quách Nguyệt mà thẳng thừng tuyên bố quyết định theo đúng phong cách đặc trưng thường thấy của một bác sĩ ngoại khoa.
“Nếu như tình trạng hô hấp không tốt thì nhất định phải đặt nội khí quản lần hai, cô nên có sự chuẩn bị tâm lý.”
An Ký Viễn nói xong cũng không đợi người đáp lời đã bước vào trong.
Cậu liếc mắt qua các chỉ số trên màn hình liền nghiêng đầu nói với y tá:
“Lập tức đo lại độ bão hòa oxy trong máu, truyền 500ml dung dịch muối, gọi bác sĩ gây mê, lập tức đặt lại nội khí quản.”
Bác sĩ trực ICU đứng ở đầu giường không ngừng bóp bóng nhưng chỉ số độ bão hòa oxy vẫn nằm ở mức 60%, nhịp tim cùng huyết áp hơi thấp, chỉ số hô hấp vẫn là 0 lần /phút.
An Ký Viễn bước thẳng đến đầu giường, đưa tay áp chặt mặt nạ lại nâng cằm Quách Tinh lên đảm bảo đường thở được thẳng, chỉ số trên máy rốt cuộc đã nhảy lên mức 90.
Cậu mở đèn pin, lật con ngươi lên kiểm tra, rống lớn bên tai mấy tiếng, Quách Tinh rốt cuộc có chút phản ứng mấp máy môi.
Không có thời gian do dự, An Ký Viễn thừa lúc bệnh nhân đã ổn định lại hô hấp, hai tay bấu chặt mặt nạ, dùng bả vai kẹp điện thoại bên tai, nhanh chóng nói rõ tình huống với bác sĩ gây mê rồi nói với y tá:
“Chuẩn bị dụng cụ đặt nội khí quản.
Còn có ai cùng trực không?”
Y tá gật đầu nói: “Có, đang ngủ.”
“Đánh thức.
Một người phụ trách tiêm thuốc, một người ghi chép.
Làm phiền cô chuẩn bị sẵn sàng thuốc hỗ trợ hô hấp.”
Thanh âm An Ký Viễn vô cùng kiên định, trầm tĩnh, mặc dù nhìn nét mặt non nớt nhưng không hề giống một bác sĩ nội trú thấp năm khi đối mặt tình huống khẩn cấp luôn có sự hốt hoảng, thất thố mà tạo ra cảm giác làm an lòng người, thậm chí còn chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện phía sau rồi gật đầu nói thêm một câu cảm ơn.
Khi bác sĩ gây mê đến, mọi dụng cụ đều đã chuẩn bị xong.
An Ký Viễn tường thuật tình huống, giọng nói vững vàng, thần sắc vượt trội tuổi tác và cả kinh nghiệm, chẳng qua nói đến chuyện sáu tiếng trước rút ống ra, giọng điệu không che giấu được sự hổ thẹn, tay hung hăng bấu chặt bắp đùi để che giấu mọi cảm xúc.
Bởi vì đã làm phẫu thuật đặt nội khí quản một lần, lần thứ hai càng trở nên khó hơn, tốn nhiều thời gian hơn.
Sau khi đặt xong, độ bão hòa oxy trong máu vẫn duy trì trên mức 90%, tứ chi đã có thể hoạt động, vì cắm ống không thể nói chuyện, nhưng có thể mở mắt, làm theo chỉ lệnh của An Ký Viễn, dù có dùng thuốc an thần nhưng trạng thái tinh thần ngược lại tương đối tốt hơn trước đó khá nhiều.
An Ký Viễn đứng ở mép giường ngây người hơn hai mươi phút, xác nhận tình trạng thông khí suôn sẻ, độ bão hòa oxy ở mức 120%.
Cậu cho đến bây giờ chưa từng có cảm giác nhìn những chỉ số báo cáo ấy đẹp mắt đến như vậy, rõ ràng là những số liệu vô cùng khô khan nhưng bất tri bất giác phát run, nặn ra từng nếp nhăn dài.
Từ khi nghe tin cho đến bây giờ không quá nửa tiếng mà cậu cảm thấy tim mình như vật thể rơi tự do từ trên cao đến lúc này mới rơi “ầm” xuống đất.
Cậu dùng đầu ngón tay xoa xoa mi tâm, nhắm lại hốc mắt đỏ au, đi về bàn trực y tá xem lại mọi ghi chép rồi trịnh trọng cảm ơn từng người một.
An Ký Viễn phá lệ dẫn Quách Nguyệt vào phòng ICU, đứng ở mép giường lần thứ ba giải thích ý nghĩa, tác dụng của tất cả các thiết bị hỗ trợ xung quanh.
Cậu lần này không biết Quách Nguyệt nghe hiểu được bao nhiêu, chẳng qua là cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất để diễn đạt, giống như khi còn nhỏ anh dạy cậu đọc sách thuốc.
Phản ứng so với lúc trong phòng làm việc là một trời một vực, Quách Nguyệt một câu cũng không hỏi, không đáp, ánh mắt mơ hồ nhìn thẳng phía trước.
An Ký Viễn nghiêng đầu nhìn Quách Nguyệt, một khắc kia cậu phát hiện chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà cô ấy đã thêm rất nhiều nếp nhăn.
Quách Nguyệt cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, cũng quay đầu nhìn An Ký Viễn, chậm rãi nắm lấy cánh tay cậu, giống như người đang treo bên vực sâu mà bất chợt vớ được cái phao cứu sinh, thanh âm nghẹn ngào:
“Em trai tôi có thể sống hay không?”
Tâm tình An Ký Viễn có chút phức tạp, cố gắng duy trì thần sắc nghiêm túc còn lưu lại lúc cấp cứu.
“Tình trạng đã ổn định, chỉ cần vượt qua giai đoạn này, dự hậu hẳn sẽ không có vấn đề.
Nhưng nếu không thể rút máy thở, bắt buộc phải ở lại ICU.”
Hai hàng nước mắt chảy dài, tay Quách Nguyệt run run nói: “Cám ơn, cảm ơn bác sĩ An, cảm ơn cậu đã cứu em trai tôi.”
An Ký Viễn hơi sững sờ, chưa bao giờ cảm thấy câu cảm ơn này chịu không nổi đến như vậy, giống như bị một bạt tay vang dội.
Cậu xin y tá cho phép Quách Nguyệt ngồi trong phòng thêm khoảng mười phút mới cùng ra ngoài.
Còn bản thân thì ngồi ngẩn ngơ đến trời sáng.
—————–.