An Ký Viễn nghe xong trợn to hai mắt, toàn thân căng cứng, cắn chặt môi không thốt ra được tiếng nào.
Sự sợ hãi tuôn trào mãnh liệt, ăn mòn nội tâm tràn đầy sự tự ái.
“Không phải nói muốn gánh vác trách nhiệm sao?”- Cán chổi vung lên, thanh âm phá gió hòa cùng giọng nói lạnh lùng đầy nghiêm khắc của Quý Hàng:
“Không muốn ăn đòn thì cút, muốn ăn đòn thì cởi quần, cúi xuống, mông nâng cao.”
Mỗi một mệnh lệnh đều nằm ngoài sức tưởng tượng của An Ký Viễn.
Gương mặt của cậu từ ửng đỏ chuyển sang trắng bệch, cảm giác như có bàn tay đang bóp chặt cổ họng, cắt đi luồng dưỡng khí truyền đến đại não, đầu óc choáng váng, nhịp thở trên nên dồn dập cực độ.
“Anh… em biết lỗi rồi.”- Anh mấy tuần qua đối với cậu quá tốt, tốt đến mức cậu đã quên mất đây là người vô cùng khắt khe, bá đạo, căn bản không cho phép có một chút sai sót nào.
“Có thể hay không…”
Không chờ người nói xong, Quý Hàng tiến lên nắm chặt cánh tay em trai kéo mạnh về trước.
An Ký Viễn hoảng hốt cả người theo bản năng dồn trọng tâm về phía sau, một tay nắm chặt cánh tay anh nhưng thật sự nào dám động thủ, chỉ nhỏ giọng khẩn cầu:
“Anh… đừng đuổi em đi, em… cởi… anh đừng vậy mà.”
Cơ hội lựa chọn từ trước đến nay chỉ có một lần duy nhất giống như trong ca cấp cứu ra quyết định, thuốc một khi đã truyền vào tĩnh mạch thì không thể vãn hồi được nữa.
Quý Hàng không nói một lời, trầm mặt kéo An Ký Viễn ra ngoài, đóng sập cửa lại, động tác gọn gàng, dứt khoát, không cho phép chống đỡ.
Tiếng vang đinh tai nhức óc, cho dù giữa trưa huyên náo vẫn gây nên sự chú ý của những người xung quanh.
An Ký Viễn cũng không cảm thấy thẹn thùng, tay nắm chặt thành nắm đấm phát run, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, bao nhiêu uất ức đồng loạt bộc phát.
Bên người râm rang tiếng người nghị luận, cậu đều dường như không nghe thấy, đứng chết một chỗ, cả người như tại khoảnh khắc anh đóng chặt cánh cửa rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
An Ký Viễn không hề biết rằng bên trong cánh cửa kia, tình trạng của Quý Hàng cũng không tốt gì hơn, anh cúi đầu nhìn bàn tay còn lưu lại chút cảm giác mơ hồ, phía sau lưng đột nhiên thật lạnh, anh nhắm mắt hít sâu một hơi, uống cạn một ly nước lạnh mới lấy điện thoại ra bấm số.
“Đang nghỉ trưa sao?”
“Giúp tôi đến đưa người đi.”
Khi Hạ Đông đến, Quý Hàng đã khôi phục biểu tình thông thường, thậm chí vì mới gọi điện thoại nói chuyện với Quách Nguyệt mà trên mặt còn mang theo mấy phần ôn hòa.
Anh ném chìa khóa trong túi áo cho Hạ Đông nói: “Đưa Tiểu Viễn về nhà tôi, kêu nó ngủ một lát, chìa khóa nhà nó có.”- Anh dừng một chút rồi nói tiếp:
“Trong tủ đầu giường phòng tôi có một ít thuốc ngủ, nếu nó không chịu ngủ, cậu lấy một viên hòa với nước cho nó uống.”
Nhà của Hạ Đông chỉ cách bệnh viện một tuyến tàu điện ngầm nên không thường lái xe đi làm.
Anh cầm chìa khóa trong tay ngồi xuống sa lon, ngẩng đầu thăm dò:
“Cậu đánh nó?”
Quý Hàng buồn cười nói: “Nó lúc này hận không được tôi đánh một trận đâu.”
“Có chuyện gì không thể dùng lời nói mà phải tạo thanh thế lớn như vậy?”- Hạ Đông có đôi khi thật sự không hiểu cách nghĩ của Quý Hàng.
Quý Hàng không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
“Nếu chỉ cần nói sẽ ghi nhớ thì đó chẳng phải là An Ký Viễn.”
Trước khi quen biết Quý Hàng, Hạ Đông ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ một thanh niên đã hơn hai mươi tuổi sẽ có thể bị một thanh niên khác chỉ lớn hơn vài tuổi thu phục trong lòng bàn tay.
Từ Nhan Đình An, đến Quý Hàng, đến Kiều Thạc, và hôm nay là An Ký Viễn, anh vẫn chưa thể thấu hiểu nỗi mối quan hệ này, nhưng là một người trưởng thành, anh biết rõ không nên tùy tiện suy đoán và đánh giá về cuộc sống của người khác.
Bất quá, dù không đánh giá nhưng tự dưng bị dựng đầu dậy trong giấc mơ đẹp, có ai mà không nổi nóng.
“Cậu muốn làm anh hùng vô danh có thể bỏ tôi ra không?”- Hạ Đông tức giận mắng.
“Lúc nó còn học tại trường, bắt tôi lén chụp bài thi, quay video thực tập cho cậu nhìn, chỗ nào có vấn đề lại bắt tôi tích cực huấn luyện thêm, tôi vốn nghĩ bây giờ người đều ở bên cạnh đã không cần tôi làm người trung gian nữa, cậu có biết tôi rất khó khăn mới có được một giấc ngủ trưa lại bị cậu lôi đầu dậy làm lái xe kiêm vú em.”
Quý Hàng cầm ly nước trên bàn, chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế, nhẹ giọng cắt lời.
“Cậu muốn tôi tìm video về phẫu thuật whipple …”
Hạ Đông nắm chặt chìa khóa, bỗng dưng đứng bật dậy.
Quý Hàng có nhân duyên khá tốt, năm xưa lại dựa vào Nhan Đình An và thầy mà kết giao được với không ít lão tiền bối trong giới y học, Hạ Đông thường xuyên nhờ anh tìm các video phẫu thuật thuộc dạng hàng hiếm ở trong và ngoài nước.
Bị uy hiếp, Hạ Đông dậm chân bước ra ngoài cửa, trước đó không quên ngoái đầu cho một ánh mắt hung tợn.
“Coi như cậu ác.”
Vừa rồi khi bước vào, Hạ Đông không hề nhìn đến An Ký Viễn, nhưng vừa bước ra cửa liền nhìn chằm chằm như muốn tìm ra một cái gì đó.
An Ký Viễn bị ánh nhìn làm hoảng hốt, con ngươi cố né tránh, cuối cùng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Thầy!”
Hạ Đông mặc dù là anh em thân thiết từng cùng Quý Hàng chia nhau một hộp cơm nhưng“rất đáng tiếc” không có dưỡng thành thói quen “tốt” thích dùng phương thức xử phạt thể xác như ai kia.
“Tính ở chỗ này ngã xuống, trở thành đầu đề Phó khoa Ngoại thần kinh ngược đãi cấp dưới sao?”
An Ký Viễn nhìn cánh cửa đóng chặt, trong miệng lầm rầm:
“Đúng là đang bị ngược đãi tinh thần.”
Hạ Đông cười hỏi: “Em vừa nói cái gì, thầy nghe không rõ, nói lớn tiếng một chút?”- Vừa nói vừa giả vờ muốn đi mở cửa bước trở vào.
An Ký Viễn kéo cánh tay Hạ Đông: “Đừng… thầy, em thật sự làm sai chuyện, thầy để cho em đứng thêm một lát, anh dù sao cũng phải tan ca.”
Hạ Đông gạt tay An Ký Viễn lớn tiếng mắng: “Muốn đứng đến hôn mê chuyển vào cấp cứu, còn chê anh cậu không đủ bận rộn đúng không?”
“Em không có, em thật sự làm sai chuyện.”- An Ký Viễn gấp gáp nói:
“Em sợ nếu đi bây giờ, anh sẽ không để ý đến em nữa.”
“Không để ý tới em?”- Hạ Đông nghe lời đứa nhỏ nói mà có chút buồn cười, đưa nắm tay đến trước mặt rồi thả bàn tay ra, chìa khóa xe của Quý Hàng đung đưa.
“Không để ý đến em còn muốn thầy đến đưa em về nhà? Ấm đầu rồi phải không?”.