“Một”
An Ký Viễn bị đau, giọng hơi run.
“Anh, làm sao báo số?”
Quý Hàng dùng một roi ác liệt đáp lời:
“Chớ có lên tiếng.”
Chớ có lên tiếng nghĩa là không cần báo số, là âm thầm đếm.
Nhưng lại cần ở ngay lúc đã đủ số lượng trách phạt kịp thời nói ra sai lầm, nếu như lên tiếng sớm hoặc chậm hơn thì trừng phạt vừa rồi phải làm lại từ đầu.
Nghe qua có vẻ sẽ tiết kiệm được sức lực nhưng thực tế đối với trí não và định lực đều là khảo nghiệm cực kỳ lớn.
Muốn trong lúc bị đánh còn thầm đếm số lượng, đồng thời phải suy nghĩ nguyên nhân bị phạt, rất dễ bị phân tâm.
“Chat!chat!chat!”
Từng roi phá vỡ sự tĩnh lặng, không có kẻ hở.
Không phải tê dại, không phải bỏng rát mà là cơn đau thuần túy dai dẳng, An Ký Viễn luôn phải cắn thật chặt môi mới ức chế tiếng rên rỉ.
Dựa vào lực đạo, An Ký Viễn trong nháy mắt liền hiểu sự tức giận của anh đã vượt ra ngoài sự dự đoán của cậu.
Vị trí hạ roi, lực đạo tinh chuẩn, tần số không nhanh không chậm, vết thương ngay cả màu sắc cùng độ sưng đều tương tự nhau.
An Ký Viễn không dám hở môi, sợ vừa mở miệng sẽ không nhịn được phát ra tiếng.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề cùng tiếng vang của ngọn roi quất mạnh vào da thịt.
Hai mươi roi, trên ót đã thấm một tầng mồ hôi.
Hai cánh tay ở thời điểm bốn mươi roi bắt đầu run rẩy kịch liệt, từng roi như cắt sâu vào da thịt, tác động mạnh đến thần kinh.
Thật vất vả đếm đến năm mươi, anh dường như không cho cậu bất kỳ thời gian suy nghĩ nào lại giơ cao roi mây.
An Ký Viễn hoảng sợ, thở hổn hển nói:
“Không thông thạo viết dặn dò sau phẫu thuật, hẳn nên hỏi sư huynh.”
Câu nói vừa dứt là một loạt roi như vũ bão quất xuống, bao nhiêu uất ức, cảm xúc đè nén đều bị cơn đau buốt bao phủ.
Năm mươi roi sớm đã làm cho toàn bộ bờ mông đỏ bừng, không còn nơi gọi là lành lặng.
“Dặn dò một khi viết xuống sẽ có hiệu lực.
Anh đã nói ở nơi này sẽ không thể có cơ hội bù đắp sai lầm.”- Thanh âm trầm bổng tác động mạnh vào tâm trí.
Ngón tay An Ký Viễn bấu thật chặt xuống sàn, bàn tay trái như thép nóng làm trụ chống đỡ.
Không biết có phải do đầu dốc xuống dẫn đến cảm giác muốn nôn, bên trong bụng lẫn bên ngoài đều đau nhói lên.
“Em sai rồi, sẽ không có lần sau.”- Thanh âm chứa đầy sự kiềm chế cùng xấu hổ.
Quý Hàng lần này không gấp đánh, mà gõ nhẹ đầu roi vào cái mông sưng cao.
“Em không thích Kiều Thạc?”- An Ký Viễn bị câu hỏi cùng xúc cảm từ phía sau làm run sợ, trên đùi thoáng vô lực, cảm giác chân ghế xoay giật giật, cả người căng cứng điều chỉnh tư thế, giọng điệu rõ ràng qua loa lấy lệ.
“Không… Không phải.”
Quý Hàng có chút hối hận khi hỏi đến vấn đề này.
Bằng vào sự nhạy cảm của mình, anh không phải không nhìn ra điểm cân bằng vi diệu giữa hai người nhưng anh cũng cảm nhận được thái độ của em trai đối với Kiều Thạc có sự biến hóa, không giống như lúc đầu là sự tôn kính thông thường đối với sư huynh mà phát sinh thêm cả sự phòng bị.
“Đã biết gọi sư huynh thì nên học được sự tôn kính tối thiểu.” – Quý Hàng quất mạnh liên tiếp hai roi vào đỉnh mông.
Cơn đau bất ngờ làm An Ký Viễn run bật người.
“Thời điểm gặp khó khăn, anh hy vọng em có thể nghĩ đến Kiều Thác, không phải yêu cầu, chẳng qua là hy vọng.” – Lổ mủi An Ký Viễn giống như bị người vắt vào mấy giọt nước chanh, chua xót gật đầu một cái, nỉ non đáp ứng.
Cho đến lúc này, cậu tựa như biết rằng, xét về năng lực chuyên nghiệp, sự tín nhiệm của anh đối với Kiều Thạc hoàn toàn vượt xa cậu.
–‐———————,.