“Xin hỏi, anh là người nhà của An Ký Viễn sao?”
Quý Hàng ngẩng đầu nhìn bảng tên trên ngực áo “Thái Lập – bác sĩ nội trú”, lập tức đứng lên đáp lời.
Thái Lập ngay cả muốn nhìn thẳng nhân vật huyền bí trong truyền thuyết cũng không dám, vì cậu nhớ rõ ràng lời dặn dò của Hạ Đông.
———–
Trước đó…
“Ai đã thay đổi liên tục đến Khoa Ngoại thần kinh, đứng dậy!”- Mặc dù đã đến giờ tan sở nhưng trong phòng trực vẫn còn khá đông người, sau câu hỏi của Hạ Đông lập tức có mấy người đứng lên.
“Các cậu có thể ra ngoài.”.
Hạ Đông nhìn đến khoảng năm người còn lại đang ngờ nghệch hỏi tiếp:
“Trong các cậu, ai đã biết mặt Phó khoa Ngoại thần kinh Quý Hàng?”
Có lắc đầu cũng có gật đầu, Hạ Đông nhìn hai người lắc đầu chọn ra một người nói.
“Cậu đến gặp thân nhân bệnh nhân giường 17 ký giấy đồng ý phẫu thuật, nhớ cho kỹ, chỉ cần ký tên, không cần nói chuyện, phương án phẫu thuật, thuốc mê, một chữ cũng không cần nói.
Thân nhân ở ngay bên giường bệnh, dáng vóc đại khái so với tôi không sai biệt lắm, tuổi tác cũng xấp xỉ, chỉ là đẹp trai hơn một chút, không nên hỏi tên họ, cũng không cần tra cứu anh ta ký chữ gì.”
Thái Lập mặc dù nghi ngờ nhưng với trực giác của một bác sĩ nói rằng người trước mặt không dễ chọc, vì vậy cậu cung kính đưa tờ giấy bằng hai tay.
“Giấy đồng ý phẫu thuật, ký tên là được.”
Quý Hàng theo thói quen muốn lấy viết từ túi áo bên ngực trái nhưng anh quên mất hôm nay mình không mặc áo blouse, tỏ ý mượn viết của Thái Lập.
Anh chăm chú như đang đọc vài luận văn, từng câu từ, kết cấu đều không thể quen thuộc hơn.
Xuất huyết, có mủ,… từng chữ giống như dao nhọn đâm sâu vào lòng.
Anh lần đầu tiên cảm thấy những ngôn từ về biến chứng của căn bệnh mà mình nghe thấy hàng ngày, nói đến quen miệng đều bỗng chốc trở nên xa lạ như vậy.
Cho dù tự xưng bền bỉ, quả cảm nhưng khi đặt bản thân vào vị trí người nhà bệnh nhân, có bao nhiêu tinh thần sắt thép đều bỗng chốc hóa vô lực như chiếc lá rơi giữa trời thu.
Hít thở sâu, ngón tay kẹp viết đến nhói đau, đầu viết cấm sâu trên mặt giấy.
“Bác sĩ gây mê là…”- Quý Hàng ngẩng đầu hỏi.
“Là thầy Hà Huy.”
An Ký Viễn hơi nghiêng đầu, giơ lên mí mắt, đối với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của anh có chút khó lòng diễn tả.
Thần sắc lúc này của anh làm cậu nhớ đến sắc mặt đồng dạng của rất nhiều người nhà bệnh nhân.
Họ nhìn chăm chú đến từng sắc thái trên nét mặt, từng ngôn từ, giọng điệu để cố gắng nắm được càng nhiều thông tin càng tốt.
Thật lâu sau, đầu viết đã nhiều lần chạm vào mặt giấy nhưng Quý Hàng cuối cùng vẫn nhấc lên.
“Tôi một lát sẽ đưa qua.”
Nói xong rồi nhưng cậu bác sĩ vẫn chưa có ý rời đi, Quý Hàng hơi nhíu mày hỏi:
“Còn có việc gì sao?”
“Cái đó…”- Cậu bác sĩ chỉ vào túi áo Quý Hàng nói:
“Đó là viết của tôi.”
Bác sĩ ngoại khoa luôn rất nôn nóng, Hạ Đông cũng không ngoại lệ.
Gặp cậu bác sĩ nội trú tay không trở về, anh lập tức bỏ xuống bỏ xuống biên bản đang viết dở, đi thẳng vào phòng bệnh tìm người nhưng lại không thấy đâu.
“Anh của em đâu?”
Thuốc giảm đau đã có tác dụng, An Ký Viễn hiện tại không cần nằm cuộn tròn người nữa, nhìn thầy có vẻ đang bốc hỏa hỏi:
“Hẳn đi nhà vệ sinh.
Thầy làm sao lại chạy đến đây?”
Hạ Đông cầm lấy tờ giấy “đồng ý phẫu thuật” vẫn còn để trắng tức giận nói:
“Chưa ký?”
“Nếu không, để em tự ký.”
An Ký Viễn giơ tay liền bị Hạ Đông gạt ngang.
“Để cho anh em ký! Nuông chìu cậu ta.”
Không tìm được Quý Hàng ở nhà vệ sinh, trong lòng Hạ Đông liền nảy sinh nghi ngờ, khu này không phải địa bàn của cậu ta vậy thì có thể chạy đi đâu chứ? Bước nhanh đến ban công ở cuối hành lang liền thấy bóng lưng quen thuộc, lửa giận lập tức dâng trào.
Bước đến gần, giơ tay nắm lấy cánh tay gầm lên:
“Thế nào gọi là phẫu thuật cấp cứu, Quý Phó khoa không hiểu sao?”
Quý Hàng bị kéo lảo đảo một cái, nửa điếu thuốc hút dở kẹp giữa hai ngón tay xém chút dí vào quần áo Hạ Đông.
Hạ Đông trợn tròn mắt, vốn đã giận bừng bừng vì người trước mặt không chịu ký giấy đồng ý phẫu thuật, giờ thì càng bốc hỏa hơn.
“Cậu điên rồi à?”- Hạ Đông đưa tay cầm lấy điếu thuốc vứt đi.
“Thân thể của mình như thế nào không biết sao? Có chút nặng nhẹ được không?”
Bị bắt quả tang tại chỗ, Quý Hàng có hơi lúng túng.
Anh bước đến gần ban công, thò đầu nhìn xuống bên dưới là hàng cây xanh, nhíu mày nói:
“Ném vật từ trên cao, không tư chất.”
Hạ Đông cũng là người khá nóng tính, Quý Hàng đã nhiều lần thấy cậu ta ở trong khoa mắng người, còn khuyên cậu ta nên chú ý chút mặt mũi của cấp dưới.
Là anh em đã từng cùng nhau ăn chung chén cơm, là người đã chứng kiến giai đoạn gian nan nhất trong đời anh, rất ít khi Hạ Đông bày ra bộ dạng nghiêm túc đến vậy
Hoàn toàn không để ý câu nhạo báng của Quý Hàng, Hạ Đông phẫn uất nhìn chằm chằm tay Quý Hàng lên giọng:
“Để Nhan Đình An biết, tôi xem cậu không bị lột một lớp da.”
“Làm sao có thể biết.”- Quý Hàng lắc đầu.
Nhắc đến sư huynh, ngay cả thở Quý Hàng đều mang theo mấy phần áy náy, trong đáy mắt thoáng qua một tia hoảng hốt cùng mất mác.
Hạ Đông tức tối nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ thận trong chọc cho Quý Hàng bật cười.
“Giống như cậu có thể đem người khác nhìn ra.”
“Cười cái gì cười, ai muốn cười với cậu.”- Ánh mắt Hạ Đông phun ra tia lửa.
“Chuyện bao lớn, cắt bỏ một cái ruột thừa nhỏ nhoi đã làm cậu thành như vậy, nếu thật sự đau lòng thì đừng có đánh nó, nhìn bộ dạng Tiểu Viễn khép nép, nhỏ giọng trước mặt cậu, tôi đều muốn nổi nóng, bị đau hơn năm tiếng mới đến bệnh viện, cậu còn không biết xấu hổ nói mình là anh trai của nó sao?”
Những lời này có chút chói tai, mỗi một câu dần làm cho sắc mặt Quý Hàng trắng bệch đi.
Anh theo bản năng muốn lấy thêm điếu thuốc liền bị Hạ Đông gạt tay đi.
“Đau lòng hối hận liền dày vò chính mình vui sao?”
“Đau lòng nhưng không có hối hận.”- Thanh âm Quý Hàng có chút vô lực, cũng không biết đang giải thích cho ai nghe.
“Tôi bình thường không có hút, hai năm qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng qua là cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn.”
Hạ Đông trợn mắt, lấy tờ giấy đồng ý phẫu thuật đập vào trước ngực Quý Hàng.
“Tôi bây giờ không rảnh so đo là cậu đang hút thuốc hay hóng gió.
Cậu nếu thấy hỗn loạn hay là hai chúng ta đổi đi, cậu bây giờ đi làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa cho Tiểu Viễn, còn tôi sẽ phẫu thuật mở sọ xem trong đầu cậu đang chứa cái quái quỷ gì.”.