Trời cuối thu hơi se lạnh, An Ký Viễn là nằm tại phòng bệnh tiêu chuẩn một phòng có bốn giường.
Sau khi Hạ Đông và Quý Hàng cùng nhau rời đi, bên cạnh chỉ còn mỗi Kiều Thạc trông bệnh.
Cậu đi khép lại cửa sổ, quay đầu đã thấy An Ký Viễn đang chống tay muốn ngồi dậy.
“Nằm xuống!”- Kiều Thạc chỉ tay vào bụng mắng.
“Anh Hạ Đông là dùng keo 502 dán lại sao?”
Giọng Kiều Thạc khá lớn làm ba người bệnh cùng phòng cũng tò mò.
An Ký Viễn đỏ mặt thử nằm lại rồi ngượng ngùng nói:
“Không được, đau.”
Kiều Thạc tất nhiên hiểu không phải cơn đau do vết mổ mà là từ hàng loạt roi mây ở phía sau, mặc dù có gối lót nhưng duy trì một tư thế quá lâu, cộng thêm thuốc mê dần hết tác dụng, cơn đau bắt đầu âm ỉ trở lại.
Kiều Thạc muốn vén chăn lên xem thử lại bị An Ký Viễn giữ chặt.
“Thoa thuốc chưa?”
“Hình như có rồi.”
Khi cậu bị đẩy đến phòng phẫu thuật, đầu óc đã hơi mơ hồ.
“Để tôi nhìn thử, đè ép lâu như vậy.”
“Sư huynh!”- An Ký Viễn căng người, trợn to hai mắt nhìn người thật lâu mới xuống giọng.
“Không muốn.”
Kiều Thạc ngây người một lúc, có chút buồn cười nói:
“Sư huynh cậu cũng không phải chưa từng nếm qua.”
An Ký Viễn đỏ mặt không lên tiếng, vùi đầu ở trong chăn bất động.
Ông lão trên sáu mươi nằm ở giường đối diện thì thầm chê trách một câu:
“Người tuổi trẻ bây giờ, đau một chút cũng không chịu nổi.”
An Ký Viễn trưng bộ dáng kháng cự, Kiều Thạc cũng không muốn nói thêm, ngồi bên giường giúp cậu ta quấn bông gòn, sự yên lặng quỷ dị bị phá vỡ bởi một giọng the thé truyền ra từ trong chăn, thiếu chút đã không nghe rõ.
“Sư huynh, thật xin lỗi…”- An Ký Viễn ngập ngừng rồi nói tiếp.
“… Buổi sáng thật sự thái độ không tốt, thật xin lỗi.”
“À…”- Kiều Thạc bật cười nói.
“Quả nhiên, thầy đánh một trận cái gì cũng tốt.”
An Ký Viễn tức giận hừ nhẹ, quay đầu đi, trong miệng hình như còn nhỏ giọng thì thầm cái gì.
Kiều Thạc nhìn bộ dáng khó chịu nằm không yên cũng biết là bị đánh không nhẹ, cậu vốn là người luôn thấu hiểu lòng người, gặp sư đệ đã tỏ ra uất ức cũng không hy vọng nó sẽ ôm oán niệm nên nhẹ giọng nói:
“Loại này sai lầm này phải thật khắc sâu trí nhớ, thầy xuống tay cũng có chừng mực.
Cậu là nên yêu cầu tôi lần sau về sớm một chút đỡ cho cậu một mạng.”
“Mới không cần.”- Kiều Thạc rõ ràng cố ý, đại khái biết người da mặt mỏng còn nói khích.
Không muốn tiếp tục đề tài, An Ký Viễn thuận miệng hỏi:
“Sư huynh buổi tối đi đâu vậy?”
“Trở về nhà mình.”
An Ký Viễn chống đầu hỏi: “Ở một mình?”
Kiều Thạc ngừng một lát nói: “Bình thường một người, hôm nay bà ngoại của tôi mới lên.”
An Ký Viễn chớp mắt thử dò xét: “Là ở thành nam?”
“Cậu điều tra tôi?”- Khí thế cường ngạnh làm An Ký Viễn giật mình, cậu thật sự có năng lực xem hồ sơ của bất kỳ người nào trong bệnh viện nhưng cậu chưa từng làm như vậy.
“Không có…”- An Ký Viễn có chút không giải thích được nhưng vẫn nói rõ ràng.
“Buổi sáng nhìn thấy nhật ký hành trình trên xe của anh, bình thường anh sẽ không đi xa như vậy.”
Hành trình di chuyển thông thường của Quý Hàng chỉ xoay vòng quanh nhà và bệnh viện B, nếu không phải nhà của Kiều Thạc ở đó, xác thật sẽ không chạy đến thành nam làm gì.
Phảng phất ý thức được mình phản ứng quá kịch liệt, Kiều Thạc trầm mặc mở tủ trên đầu giường rót một ly nước uống cạn.
An Ký Viễn nhìn rõ thái độ của Kiều Thạc có chút không tự nhiên.
Một phần khách sáo, hai phần lấy lòng nhưng là bảy phần là thành ý đề nghị:
“Chờ tôi xuất viện, nói anh cùng đến nhà sư huynh chơi một chuyến, vừa vặn có thể cùng bà ngoại ăn một bữa cơm…”
“Không được!”- Đây đã là lần thứ hai lần Kiều Thạc thất thố, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn.
“Không được tự chủ trương.”
Khiếp sợ lớn hơn uất ức, An Ký Viễn thực sự bị hoảng hốt, trong ấn tượng của cậu, Kiều Thạc chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh lùng và nghiêm túc này để đối thoại với người khác.
“Ăn bữa cơm cũng không được sao?”
“Không được.”- Kiều Thạc đứng lên, hít sâu một hơi, giữ nguyên thái độ.
“Cậu nếu như tò mò có thể đi hỏi thầy.
Nhưng trước khi chưa hiểu được ngọn nguồn, không được tự cho mình thông minh.”
————————————————————-.