An Ca Ký Vi Từ


Kiều Thạc chưa từng thấy thầy dùng thái độ như vậy đối với bất kỳ ai, ngoài mặt cung kính đầy chuẩn mực nhưng trong giọng điệu lại toát ra sự khinh miệt cùng kháng cự cực đại, chỉ dựa vào sự nhẫn nại, khắc chế của bản thân là không đủ.
An Sinh khoát tay hừ nhẹ một tiếng, trong mắt Quý Hàng thoáng qua một tia ảm đạm, rõ ràng còn có những ưu tư khác nói không thành lời.
Lần trước Kiều Thạc gặp An Sinh là lần đầu tiên thầy dẫn cậu đến An gia, khi đó An lão gia cường thế, bảo thủ bắt thầy quỳ xuống làm người có cảm giác khinh miệt so với khí thế bùng nổ của lão hổ bị giẫm phải đuôi hoàn toàn khác biệt
Kiều Thạc trong vô thức lùi về sau tựa lưng vào tường.
“Kiều Thạc đúng không?”- An Sinh thuận miệng ra lệnh.
“Đi gọi Trưởng khoa ngoại đến đây.”
“Ba!”- An Ký Viễn gắt lên, trong mắt đầy kháng cự.
“Ba muốn làm gì?”
“An bài phòng bệnh cao cấp khác, cơ sở vật chất thế này làm sao nghỉ ngơi tốt được.”-” An Sinh không để ý đến ánh mắt kỳ dị của những người bệnh xung quanh càng không quan tâm sắc mặt đen như mực của Quý Hàng.
“Con không cần.”- An Ký Viễn muốn gượng người ngồi dậy lại đồng thời tác động đến vết thương trên bụng lẫn phía sau, đau đến mặt trắng bệch, cánh tay run run, giọng đầy cương quyết:

“Ba nếu đến chỉ để sai khiến người khác thì hãy về đi.”
“Sai khiến?”
An Sinh cau mày, liếc mắt qua Kiều Thạc, muốn nói thêm nhưng liền bị giọng điệu cứng rắn của An Ký Viễn cắt ngang:
“Ba, đó là sư huynh của con.”
Quý Hàng vẫn đứng trầm mặc ở cuối giường chợt cười khẽ, ngoắc tay ra hiệu với Kiều Thạc vẫn đang đứng dựa sát tường.
“Kiều Thạc lại đây!”
Kiều Thạc bước đến bên cạnh thầy cười trừ:
“Thầy, em…”
“Em cũng mệt rồi, về trước đi.”- Quý Hàng nhàn nhạt nói
“Thầy mấy ngày nay sẽ không về nhà, ngày mai đi làm em lấy giúp thầy vài bộ quần áo, nhớ mang theo chìa khóa nhà.”
Quý Hàng còn nhớ, khi còn nhỏ một khi xảy ra chuyện sẽ luôn được gán cho tội danh “không chăm sóc kỹ em trai”, vì thế khi ba lên giọng giáo huấn anh liền im lặng nghe, ba phân phó, anh cũng có thể nghe vào tai phải lọt ra tai trái.
Tức giận với một khúc gỗ, An Sinh cuối cùng không muốn lãng phí thêm nước miếng nữa.
Dù suốt đoạn đường đi không nói lời nào nhưng Quý Hàng vẫn tiễn chân ba đến tận cửa xe.

Lái xe khi bước xuống xe nhìn thấy Quý Hàng liền tự giác lùi xa mấy bước, để Quý Hàng khom người mở cửa xe cho lão gia.
Động tác của Quý Hàng gọn gàng đầy quy chuẩn.

Anh cúi đầu, cảm giác ba thật lâu không có động tĩnh nào mới ngẩng đầu xem thử ai ngờ chạm phải ánh mắt có phần ưu thương khó tả.

Thần thái của An Sinh lúc này dường như ôn hòa hơn nhiều.

Quý Hàng nhếch mép cười khẽ, có mấy phần thư thái.

Anh ngẩng đầu nhìn trời, tâm tư hòa vào khoảng không vô định.
“Ba còn có việc?”- Quý Hàng đứng thẳng người, rủ ánh mắt.
Thanh âm của An Sinh hiếm thấy mang mấy phần do dự:
“Ba… con…”
Quý Hàng thích tiên phát chế nhân, thích xem dáng vẻ lúng túng này của ba
“Hai anh em hãy hòa thuận với nhau.

Ba già rồi, chuyện về sau chỉ có hai anh em cùng nhau thương lượng.”- Ánh mắt An Sinh có chút vô lực, khi nói chuyện hai tay không tự chủ nắm lại thành quả đấm, cơ mặt nhíu lại.
“Chuyện trước đó…”

“Ba!”
Quý Hàng tự cho mình thích xem bộ dạng lúng túng của ba nhưng trên thực tế là chính bản thân anh không thích lưu lại đường sống, không giống như mình nghĩ sẽ dứt khoát đoạn tuyệt được.
“Không còn sớm nữa.”- Tay Quý Hàng nắm chặt tay vịn cửa xe.
“Con cần đi lên, còn nhiều việc phải làm.”
Lời muốn nói cuối cùng cũng không có nói ra, lời không muốn nghe cũng không phải mỗi lần đều có thể như vậy may mắn cắt đứt.
Những suy nghĩ rời rạc kéo dài làm người như rơi vào khủng hoảng.

Quý Hàng nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt chết lặng nhìn chiếc xe dần khuất xa.
—————.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận