Ấn tượng của Tiêu Triều Nam đối với Triệu Thần Hải chỉ dừng ở mức là một kẻ ấu trĩ, cơ hội.
Cậu ta từng vì tốc độ làm việc quá chậm mà chọc giận bác sĩ gây mê vốn đã bận rộn cả đêm không nghỉ, thế nhưng cuối cùng lại là cậu ta tức giận phẩy tay bỏ đi để mặc bệnh nhân còn đang nằm trên bàn mổ.
Loại tuổi nhỏ tính khí lớn này ngày xưa rất ít gặp nhưng mấy năm gần đây xuất hiện ngày càng nhiều, thường đến từ những gia đình có điều kiện, luôn tâm niệm “con của chúng tôi là nhất”.
Từ những gia đình này thường sản sinh ra hai loại cá thể, là nữ sinh sẽ thường xuyên vì một câu nói bâng quơ mà đau lòng, nước mắt như mưa, nếu là nam sinh sẽ rất hay bộc phát tính khí bốc đồng, trút giận lên người khác.
Nhưng Tiêu Triều Nam không nghĩ đến Triệu Thần Hải còn có thêm một lá gan lớn.
Cậu ta xách một túi giấy nặng chịch, chú tâm tính toán khi Tiêu Triều Nam chỉ có một mình tại phòng làm việc mới bước vào, còn cố ý khóa cửa, ngó nghiêng nở nụ cười đầy thế tục.
Đối với Tiêu Triều Nam luôn oán hận không thể mỗi ngày được ngâm mình trong phòng phẫu thuật mà nói ngoài chuyện vì tính chất công việc buộc phải tiếp xúc với cấp trên ra thì mọi hoàn cảnh khác đều làm anh cả người khó chịu.
Nếu phải đối mặt với loại cấp dưới lươn lẹo hay nói mãi không vào điểm chính sẽ lập tức được mời rời khỏi tầm mắt.
Tiêu Triều Nam một chút cũng không tị hiềm chuyện mình có thành kiến với Triệu Thần Hải, xưa nay chưa từng cho cậu ta một sắc mặt dễ coi, thông thường chỉ vài câu sắc bén đã phơi bày được ý đồ của cậu ta.
Nhưng khi nhìn thấy bên trong quyển sách lớn đựng trong túi giấy kẹp một bao thư tiền dày cộm, anh thật sự có chút giật mình.
Buổi chiều còn có ca phẫu thuật, hiện tại mắng người là việc làm rất hao tổn sức lực nhưng anh cũng phải nghiêm túc khuyên cậu nhóc nên từ bỏ loại ý niệm xấu xa này nhưng nhìn người trước mặt không có chút tỉnh ngộ nào, còn mặt dày bám chặt, anh thật sự nổi nóng buột miệng mấy câu:
“Không biết trong khoa còn phòng mỗ trống hay không, cậu lập tức bắt số đi khoan thử xem trong não cậu đang ứ nước đến lú lẫn?”
“Hay là cậu nên xuống Khoa Ngoại bắt số, nhờ họ mổ ra xem lá gan của mình lớn đến mức nào?”
“Bản thân có bao nhiêu năng lực không biết sao? Không lo suy nghĩ tự tu bổ, chỉ biết giở trò vặt.
Giữ cậu lại khi xảy ra chuyện thì một chút tiền này đủ để giải quyết sao?”
……..
Từng câu công kích không chừa đường sống làm Triệu Thần Hải đỏ bừng mặt.
Lòng tự ái mãnh liệt, cậu nam sinh dĩ nhiên không dễ dàng từ bỏ.
Dẫu sao đây chỉ là một phương thức thử nghiệm, thành công thì tốt, không thành công cũng không gây ra tác hại gì.
Huống chi, cậu còn đang trông cậy vào phiếu đánh giá thực tập của Tiêu Triều Nam.
Chẳng qua, Triệu Thần Hải không nghĩ đến Tiêu Triều Nam ngoài là người cuồng phẫu thuật còn là người đã ăn cơm hơn cậu tận mười năm.
“Đứng lại!”
Khi cậu ta muốn xách túi đồ rời khỏi phòng, Tiêu Triều Nam lớn giọng ngăn lại nói:
“Tôi chẳng muốn làm khó cậu nhưng số tiền quá lớn, vì bảo vệ mình, tôi cần có người làm chứng.”
Tiêu Triều Nam dù không để tâm nhưng bằng năng lực phán đoán mà có phản ứng.
Một khi người bước ra khỏi cửa, sau này sẽ không có cách nào chứng minh anh không có nhận số tiền đó.
Quý Hàng xin nghỉ phép, Tiêu Triều Nam không muốn làm phiền liền nghĩ đến Cố Bình Sinh.
Thế nên sự phát triển của chuyện này đã nằm ngoài dự tính của Triệu Thần Hải.
“Thầy Tiêu!”- Triệu Thần Hải cố nén giận, lúng túng nói:
“Em dẫu sao cũng là hậu bối, không cần phải làm chuyện không phúc hậu thế a.”
Cố Bình Sinh nhìn chằm chằm vật trong túi, không biết là tức giận hay hoảng hốt.
“Cậu… tuổi còn nhỏ đã có loại suy nghĩ này.
Trưởng phòng giáo vụ của cậu là ai? Đúng là gan lớn bằng trời.”
“Cố Trưởng khoa!”
Tiêu Triều Nam không muốn gây thêm rắc rối làm lớn chuyện, anh là kiểu người nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng làm hai người bất ngờ là Triệu Thần Hải khi thấy Cố Bình Sinh xuất hiện, bị kích mấy câu liền nói ra một câu làm họ phải đồng thời trố mắt nghẹn lời.
“Đều là học sinh như nhau sao lại thiên vị như vậy? Có phải do em đưa không nhiều bằng sư huynh?”
Cố Bình Sinh còn giữ được phong thái nghiêm nghị nhưng Tiêu Triều Nam đã vỗ bàn tức giận hét lên:
“Cậu đang nói cái quái quỷ gì đó?”
Chuyện đến nước này, Triệu Thần Hải đành phóng lao theo lao, thẳng thừng nói tiếp:
“Thầy Tiêu đừng giả vờ nữa, không có lửa làm sao có khói, thầy có muốn biết em là nhận tin tức từ đâu không?”
Cố Bình Sinh cười trừ, cấp dưới của ông không ít, ông không đảm bảo có thể nhìn thấu tất cả nhưng đã sống hơn sáu mươi năm, năng lực của cấp dưới thân cận thế nào ông đều nắm rõ, còn chưa đến mức chỉ vì câu nói của một thực tập sinh mà hoài nghi nhân cách của Tiêu Triều Nam
“Ai?… Người đã nói thầy Tiêu nhận tiền là ai?”
Triệu Thần Hải thản nhiên nói:
“Kiều Thạc, chính miệng anh ta đã nói với em.”
—————————–.