Kiều Thạc bị Cố Bình Sinh gọi từ phòng bệnh lên phòng gặp mặt liền đoán được là vì chuyện này, chẳng qua khi bước vào cửa nhìn thấy Triệu Thần Hải vẫn không nhịn được hất ra nét mặt đầy khinh thường.
Triệu Thần Hải bị sắc mặt của Kiều Thạc làm run sợ, suốt đoạn đường đi theo Cố Bình Sinh, cậu chưa từng cảm thấy xấu hổ vì đã bán đứng Kiều Thạc.
Cậu ta hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tình của Cố Bình Sinh đối với “học sinh của học sinh này”, cậu ta chỉ tưởng rằng Trưởng khoa dẫn mình về phòng làm việc chỉ vì muốn tránh mặt Tiêu Triều Nam.
Nhưng trong lúc này, cậu đột nhiên cũng có chút hoài nghi, trong miệng giống như đang ngậm một quả cà chua.
“Sắc mặt này là có ý gì?”
Kiều Thạc tăng thêm biểu tình khinh miệt, cố ý liếc qua túi giấy bàn hỏi:
“A… mua quyển sách lớn như vậy đúng là rất ham học nha.
Cậu có nghe rõ lời sư huynh nên mua thêm quyển sách dạy cách làm người hay không?”
“Anh!”- Triệu Thần Hải trợn tròn mắt.
“Anh bây giờ muốn phủi tay không nhận?”
“Tôi có gì để nhận?”- Kiều Thạc nét mặt đầy vô tội.
Cố Bình Sinh vẫn trầm mặc không nói.
“Cậu mang chứng cớ ra xem tôi có nhớ hay không?”
Triệu Thần Hải há hốc mồm, nhìn Kiều Thạc hai giây rồi nhìn Cố Bình Sinh vẫn im lặng, một bộ dạng chán nản vì bị lừa gạt.
“Trưởng khoa, thật sự là anh ta đã nói với em, anh ta nói không đưa nhiều lắm còn giơ bàn tay lên, chẳng lẽ không phải ý tứ này sao?”
Sắc mặt đầy giận hướng về Kiều Thạc, nâng cao giọng:
“Anh có phải đàn ông hay không, dám làm mà không dám nhận?”
Cố Bình Sinh dùng ngón trỏ đẩy lên gọng kính mới mở miệng nói câu đầu tiên.
“Kiều Thạc, người nói với Triệu Thần Hải là thầy Tiêu sẽ nhận tiền có phải cậu hay không?”
Kiều Thạc không sợ Cố Bình Sinh, hoặc nói đúng hơn trên dưới bệnh viện, trừ Quý Hàng cũng không có người đủ làm cho cậu sợ hãi, cho dù trong cuộc họp dám truyền bá hình ảnh trêu đùa Trưởng khoa, dù ở trước mặt người bên Y vụ không nể mặt xoay người bỏ đi, cậu cũng sẽ không ở trước mặt Cố Bình Sinh lươn lẹo, hơn nữa cậu vốn không có ý không thừa nhận chuyện này.
“Là tôi nói thì thế nào?”- Kiều Thạc lạnh giọng đáp lời, nét mặt đầy chế nhạo còn có lửa giận bùng lên trong đáy mắt.
“Là tôi cố ý đào một cái hố cho cậu nhảy xuống, tôi bịa chuyện cũng đâu có gì nhưng cậu phỉ báng người khác mới là phạm pháp đấy.
“Phỉ báng? Tôi đã phỉ báng người nào?”- Triệu Thần Hải giật mình phản bác, nghĩ thoáng qua liền cao giọng hơn.
“Là Quý Hàng sao? Dám làm mà không dám nghe người khác nói à?”
Kiều Thạc lạnh giọng nói: “Tên của thầy là cậu có thể tùy tiện gọi?”
“Thế à…”- Triệu Thần Hải khoa trương liếc nhìn Cố Bình Sinh, ý nói em không có nói láo, em đúng thật bị tiểu nhân hãm hại.
Sự giễu cợt của Kiều Thạc đã kích thích Triệu Thần Hải nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng:
“Anh có dám đánh cuộc với tôi nếu lúc này đi xuống Khoa Ngoại sẽ gặp ngay Quý Hàng đang ở đó.
Ngày hôm qua xin nghỉ, ngày hôm nay gấp rút đẩy lịch ba ca phẫu thuật.
Tôi thừa nhận mình có tà niệm mới trúng chiêu của anh nhưng Quý Hàng như con chó theo đuôi kia không đáng ghét hay sao?
—————————.