Khi An Ký Viễn thay băng xong trở về phòng cũng đến giờ tan làm, lại có vài người đến thăm bệnh.
Quý Hàng không hề tị hiềm, không tiếp chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, có người nói Quý Phó khoa thật có lòng bận rộn vẫn dành ra thời gian, Quý Hàng chỉ gật đầu, không nói lời nào.
Nhưng An Ký Viễn nhìn ra được tâm tình của anh không tốt lắm.
Tô Uẩn đến vừa đúng lúc không có ai khác.
An Ký Viễn bởi vì sắc mặt lạnh lùng của anh mà chột dạ, nói một câu chẳng mấy mới mẻ.
“Đây là Tô Uẩn Khoa Nội thần kinh- bạn học của em.”
Trừ lần trước gặp thoáng qua, đây là lần đầu tiên Quý Hàng tiếp xúc gần với bạn gái của em trai, mặt mũi thanh tú, vóc người cao gầy, lúc nói chuyện mang chút dịu dàng, dè dặt của cô gái phương nam.
“Em chào Quý Phó khoa.”
Quý Hàng cũng không cho rằng “bạn học” này đến đây chỉ để đứng ở cuối giường trò chuyện vài câu, vì vậy rất đúng lúc tìm cớ rời đi.
Vì cho hai người đủ thời gian và không gian, Quý Hàng quyết định trở về khoa đi thăm một vòng các bệnh nhân vừa phẫu thuật, trong thang máy tình cờ gặp Cố Bình Sinh.
“Cậu thật sự hai ngày qua đều ở Khoa Ngoại?”- Cố Bình Sinh không hề che giấu sự kinh ngạc.
Quý Hàng hơi sửng sốt, có chút tránh nặng tìm nhẹ nói:
“Tôi ban ngày vừa vào phòng phẫu thuật a.”
Cố Bình Sinh nhìn nét mặt trầm tĩnh không biến sắc của Quý Hàng mà bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian khi An Ký Viễn vừa mới vào khoa.
Quý Hàng lúc ấy đã có thái độ khác thường, rồi sự kiện Hoàng Anh, cuộc tránh mắng động thủ không nương tình trong phòng họp, chưa kể đến thường nhìn thấy Quý Hàng dẫn theo An Ký Viễn vào phòng phẫu thuật, đến trường học xem tư liệu…
“Trưởng Khoa!”- Quý Hàng lớn tiếng gọi kéo Cố Bình Sinh khỏi dòng suy nghĩ.
“Chuyện của Triệu Thần Hải, Trưởng khoa có biết không?”
Cố Bình Sinh theo bản năng nhíu mày: “Kiều Thạc nói với cậu?”
Quý Hàng nhướng mắt lên, thoáng qua chút nghi ngờ rồi cương quyết hỏi:
“Chuyện này và Kiều Thạc cũng có quan hệ?”
——————-
“Anh!”- An Ký Viễn nhẹ giọng gọi.
Quý Hàng vừa ở trên lầu tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt.
Sau khi Cố Bình Sinh, sắc mặt của anh càng thêm khó coi.
Quý Hàng không đáp lời, chỉ lấy bình phun sương trong túi giấy hướng về An Ký Viễn, mặt không biến sắc nói:
“Thoa thuốc.”
Bụng có vết thương không thể nằm sấp, An Ký Viễn cố sức chuyển thành tư thế nằm nghiêng một bên.
Đợi anh kéo màn, dùng kẹp cầm máu kẹp chặt hai mép gấp mới chậm rãi kéo quần xuống.
Mông nhìn đã khá hơn nhưng vẫn đỏ hồng một mảng lớn, bề mặt còn hằn rõ những lằn sưng.
“Tại sao không trực tiếp giới thiệu là bạn gái?”
“Em còn tưởng rằng…”- Đột nhiên anh nhắc đến, An Ký Viễn hơi bất ngờ.
“… Anh không thích.”
Quý Hàng nhíu mày hỏi: “Cho rằng anh không thích em ấy?”
An Ký Viễn không trả lời thẳng, vùi đầu vào chăn nhỏ giọng:
“Không phải mỗi lần đều muốn gạt anh, em chỉ là sợ anh không vui.”
“Bớt ở trước mặt anh làm mấy trò cẩn trọng, dè dặt này.”- Quý Hàng dùng ngón tay ấn mạnh xuống mông như một lời cảnh cáo.
“Làm tốt bổn phận của mình, loại chuyện này, anh lúc nào sẽ quản em.”
Tư thế bôi thuốc của Quý Hàng cũng không thoải mái gì, chân trái quỳ dưới đất, khom nửa người xuống mới thấy rõ ràng mông của em trai, hai thân người gần như tựa sát nhau đến mức An Ký Viễn cảm nhận được hơi thở của anh.
“Anh!”
Lại một khoảng trầm mặc.
“Thật xin lỗi.”- An Ký Viễn hạ thấp giọng, nhưng cậu cảm giác được lực bàn tay anh ở phía sau có thay đổi, cậu biết anh nghe được.
“Hình như động tĩnh quá lớn.”
Quý Hàng trầm mặc, anh có thể cảm giác được em trai từ khi nào đã biến thành một người nhạy cảm, có tâm tư rất sâu nặng.
Là chuyện về Tô Uẩn hay là chuyện biết mình luôn tận lực cố ý giấu giếm thân phận con trai trưởng An gia lại đang dần bị vạch trần, nó sẽ áy náy, sẽ tự trách, càng sẽ vì chuyện này liên quan đến mình mà thấy khổ sở.
Quý Hàng nhớ rõ em trai khi còn bé không phải dạng tính cách này, nó lúc đó rất ngây thơ, trong sáng, có chút dính người; gặp chuyện nó đương nhiên hưởng thụ sự che chở của mình chứ sẽ không đa sầu đa cảm, buồn lo vô cớ như thế này.
Mười bốn năm, rốt cuộc để lại cho nó một phần tâm tư khó lòng xóa bỏ.
Quý Hàng thở dài một hơi nói: “Đây không phải chuyện em cần lo lắng.
Nên biết rồi sẽ biết, từ ngày em bước vào khoa, anh đã có sự chuẩn bị tâm lý.”
Rõ ràng là giọng rất lạnh lùng nhưng An Ký Viễn lại thấy chóp mũi một trận chua xót.
Thật giống như ở chỗ anh, trừ công tác chuyên môn ra rất ít có chuyện là cậu “nên lo lắng”.
“Không chỉ chuyện lần này…”- An Ký Viễn ngoáy đầu muốn nhìn mặt anh nhưng chỉ thấy người vẫn cúi đầu chăm chú thoa thuốc.
“….
Chuyện Hoàng Anh, còn có chuyện trước đó gọi Kiều Thạc ra ngoài làm hại anh…”
“Gọi sư huynh.”- Người sau lưng nghiêm giọng.
“Aaa!”
Đợi một lúc sau, chờ anh bình tĩnh lại, An Ký Viễn mới hít sâu một hơi hỏi:
“Anh, chuyện về bà ngoại của sư huynh, anh có biết không?”
Tay Quý Hàng chợt run lên, đầu phun sương chệch hướng lên phần eo của An Ký Viễn làm cậu hơi giật mình.
Quý Hàng trầm mặc do dự một lúc rồi rút khăn giấy lau đi phần thuốc dư thừa, thanh âm mờ mịt nhưng kiên quyết.
“Quản tốt chính mình, em bây giờ không có nhiều tinh lực để bận tâm chuyện của người khác.”
Một chút do dự, một chút lo lắng để tâm kéo theo hàng loạt hệ lụy cùng hiểu lầm, ngăn cách.
Quý Hàng về sau không ngừng suy nghĩ nếu lúc ấy khi em trai hỏi đến vấn đề này, anh không có do dự, lo được lo mất mà nói ra hết căn nguyên mọi chuyện giữa mình và Kiều Thạc cho nó nghe, thì sau này sẽ không dẫn đến nhiều gút mắc như vậy.
——————.