Ân Cừu Ký

Thế Lãm giật mình, không thể nào tin được giọng nữ nhân vừa phát ra ngay bên cạnh mình, mà lại không thể hiện hành tung của người đó.

Lời vừa dứt thì một mỹ phụ vận hồng y xuất hiện cạnh bên chàng.

Thiếu nừ vừa nhác thấy mỹ phụ đã chuyển sắc, thối luôn một bộ, miệng lẩm nhẩm :

- Tử Diện Nhu Thất Thất.

Mỹ phụ nhìn sững nàng. Ánh thu ba long lanh như hai hạt nhãn đen tuyền.

- Ngươi nhận ra Tử Diện Nhu Thất Thất ta à?

Thế Lãm cau mày, càng ngỡ ngàng hơn bởi trong chốn rừng sâu này lại diện ngộ với Tử Diện Nhu Thất Thất, một ma nữ mà trước đây đã từng nghe thiên hạ truyền tụng vừa độc vừa thâm, võ công lại thuộc hàng trưởng thượng trong võ lâm Trung Nguyên.

Xét về niên kỷ, Tử Diện Nhu Thất Thất đến nay cũng ngoài cửu tuần, nhưng thần sắc dung diện lại chẳng khác thiếu nữ đôi mươi. Điều này thật là lạ lùng vô cùng, chỉ khi nào Tử Diện Nhu Thất Thất đã luyện công đến độ kim thân bất hoại mới giữ được dung nhan như thuở còn son sắc.

Thế Lãm nghĩ thầm như vậy, liền kính cẩn quay sang ôm quyền xá một cái.

- Tại hạ vô cùng cảm kích khi được diện ngộ cùng Tử Diện bà bà.

Chàng vừa dứt lời, mắt đã đổ đom đóm bởi nhận một cái tát tai của Tử Diện Nhu Thất Thất.

Bốp...

Thế Lãm lảo đảo lùi luôn hai bộ đứng cạnh thiếu nữ kia.

Tử Diện Nhu Thất Thất gằn giọng :

- Ngươi nhìn bổn cô nương như thế nào mà dám gọi ta là bà bà?

Tử Diện Nhu Thất Thất vừa nói vừa đột ngột xuất trảo công, nhanh như chớp giật thộp lấy yết hầu của nàng thiếu nữ.

Thế Lãm đứng cạnh bên thiếu nữ mà vẫn không kịp nhận ra thủ pháp tuyệt luân của Tử Diện Nhu Thất Thất. Chàng còn đang lúng túng thì Tử Diện Nhu Thất Thất đã dụng thủ pháp độc môn, vô cùng kỳ dị điểm một lúc vào ba mươi sáu đại huyệt của thiếu nữ.

Mụ cắp lấy thiếu nữ, nói với Thế Lãm :

- Ngươi theo ta chứ?

Thấy thiếu nữ đi với mình bị khống chế hoàn toàn trong tay Tử Diện Nhu Thất Thất, không còn cách nào hơn, Thế Lãm đành gật đầu, cố lấy giọng từ tốn nói :

- Được cô nương thỉnh đến nơi an toàn để vận công điều tức, tại hạ phải theo thôi.

Nhu Thất Thất mỉm cười :

- Tốt lắm! Theo bổn cô nương.

Nhu Thất Thất vừa nói vừa thả bước đi vào sâu trong rừng. Thế Lãm lẳng lặng bước theo sau chân ma nữ. Chàng vừa đi vừa nhủ thầm :

- “Nếu có cơ hội, mình sẽ thoát ra khỏi sự khống chế của mụ ma nữ này ma giải cứu cho thiếu nữ kia”.

Đi mất hai khắc, không vội vã, không hấp tấp, Tử Diện Nhu Thất Thất cắp thiếu nữ dẫn Thế Lãm đến một bờ vực sâu hun hút. Vách đá dựng đứng, gió lùa rì rì từ dưới vực thổi lên.

Đứng ngay bên bờ vực, Tử Diện Nhu Thất Thất chỉ xuống dưới :

- Chốn cư ngụ của ta ở dưới đó.

Thiếu nữ bị ôm gọn trong tay Nhu Thất Thất mà vẫn rùng mình. Nàng sợ đến khiếp hồn khi nghĩ mụ ma nữ này mà quẳng mình xuống vực thì tan xương nát thịt mất.

Tử Diện Nhu Thất Thất quay lại nói với Thế Lãm :

- Ngươi dám xuống dưới chứ?

Thế Lãm lãnh đạm nói :

- Chẳng lẽ cô nương tính nhảy xuống vực sao.

Chàng lắc đầu nói tiếp :

- Cô nương chỉ cho tại hạ đường xuống vực được không?

Tử Diện Nhu Thất Thất mỉm cười gật đầu :

- Ngươi đi theo ta.

Tử Diện Nhu Thất Thất bước đến một gờ đá nhô ra ngoài vực. Gờ đá cheo leo đến độ Thế Lãm ngỡ chỉ cần một làn gió nhẹ thôi cũng đủ sức quẳng nó xuống vực sâu.

Nhu Thất Thất ngoắc chàng :

- Đến đây!

Thế Lãm đến bên, Tử Diện Nhu Thất Thất nhìn chàng cười khẩy :

- Chúng ta xuống chứ.

Thế Lãm gật đầu.

Nhu Thất Thất mỉm cười, rồi bất thần thộp trảo công vào hổ khẩu của Thế Lãm, băng luôn ra ngoài vực.

Thế Lãm thét lớn :

- A...

Chàng đoán chắc rằng ba người sẽ rơi xuống đất, xương thịt tan ra thành bụi.

Chàng còn đang hoang mang thì cảm nhận mình rơi xuống một võng lưới bện bằng dây rừng giăng ngang vực, chỉ cách đáy non hai trượng.

Tử Diện Nhu Thất Thất quẳng thiếu nữ đến bên Thế Lãm :

- Hai ngươi sợ chết lắm à? Thế có chết không?

Thế Lãm nhoẻn miệng cười :

- Nếu như cô nương không biết có võng lưới này thì tại hạ đoán chắc cô nương chẳng bao giờ dám nhảy xuống đáy vực.

Chàng nhìn lên, thấy vách đá cao sừng sững, ít ra cũng trên ba trăm bộ, liền thở dài một tiếng :

- Tại hạ đã vào chốn tĩnh cư của cô nương, không biết mai đây ra bằng đường nào?

Nhu Thất Thất nguýt chàng :

- Tất nhiên sẽ có đường ra. Nếu ta không ra được làm sao gặp đặng hai người. Nhưng nếu không có ta, thì coi như ngươi và vị cô nương này mãi mãi ở dưới đáy vực này mà biến thành hai bộ xương khô.

Nhu Thất Thất dứt lời, bật cười khanh khách.

Thế Lãm chờ cho Nhu Thất Thất ngưng tràng tiếu ngạo đó mới nói :

- Cô nương dự tính giam lỏng chúng tôi ở đây sao?

- Nếu ngươi ngoan ngoãn, sau khi phục hồi thương thế xong ta sẽ đưa các ngươi lên.

Bằng không thì cứ ở lại dưới đáy vực này.

Thế Lãm thở dài một tiếng, ngước mặt nhìn lên lần nữa. Chàng nghĩ thầm, với chiều cao này dù cho mình có dụng đến khinh thuật tuyệt luân “Nhứt Điểu Phi Thiên” chưa chắc đã lên được đến miệng vực.

Nghĩ như vậy, chàng quay sang thiếu nữ :

- Có lẽ chúng ta sẽ trở thành hai cái thây ma trong chốn tuyệt địa này.

Nghe chàng nói, Tử Diện Nhu Thất Thất lại bật cười ngặt ngẽo rồi lạnh nhạt nói :

- Nếu như ngoan ngoãn nghe lời ta, thì đâu đến nỗi biến thành thây ma, oan hồn vất vưởng trong tuyệt cốc.

Nhu Thất Thất phi thân khỏi võng lưới. Thị như chiếc lá bàng nhẹ nhàng hạ thân xuống đất, trông thật là uyển chuyển.

Thế Lãm nói với thiếu nữ cạnh mình :

- Mụ ma nữ này xem chừng võ công vô cùng cao thâm. Nếu như có mụ cùng hỗ trợ chống lại Tổng tài Thái Minh Công thì hay biết mấy.

Thiếu nữ nhún vai :

- Mụ không dễ theo về với chúng ta đâu. Ta nghe nói Tử Diện Nhu Thất Thất tánh tình rất kỳ quặc. Thiên hạ ví mụ như con bọ ngựa, có thể giết người trong nháy mắt.

Thế Lãm rùng mình. Chàng chợt nghiệm ra tính cách của Tử Diện Nhu Thất Thất. Nếu như thiếu nữ nói dúng thì Tử Diện Nhu Thất Thất sẽ hạ thủ chàng bất cứ lúc nào nếu như thị đã thâu nạp được nguyên ngươn chân khí.

Tử Diện Nhu Thất Thất nhìn hai người nói :

- Các người còn chưa xuống à?

Thế Lãm đáp lời :

- Chúng tôi xuống ngay đây thôi, nhưng cô nương này bị điểm huyệt, làm sao cử động được.

- Ai điểm huyệt ả hồi nào.

- Ta không bị điểm huyệt sao?

- Ta điểm huyệt hồi nào? Bảo với ả đừng có làm biếng nữa mà không chịu cử động.

Thiếu nữ vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi. Nàng thử vận động tay chân, chỉ nghe một tiếng cắc khô khốc đã cử động lại như thường.

Nàng bật đứng lên, cùng với Thế Lãm leo xuống võng lưới.

Thiếu nữ ôn tồn nói :

- Nơi cư ngụ tĩnh công của cô nương ở đâu?

- Đi theo ta!

Thế Lãm và thiếu nữ theo chân Nhu Thất Thất. Ả ma nữ dẫn hai người men theo đáy vực đến một chiếc cầu bằng đá, hai bên có dòng suối chảy róc rách. Phong cảnh nơi này khác hẳn với chỗ giăng lưới, vừa hữu tình vừa huyền bí.

Theo chiếc cầu thang bằng đá đó, Nhu Thất Thất và Thế Lãm cùng với thiếu nữ vào một hang động do bàn tay con người kiến tạo.

Ngay cửa thạch động có một hòn non bộ trông như thật, có thể nói chốn tịnh cư của Tử Diện Nhu Thất Thất chẳng thua kém gì vườn thượng uyển của Hoàng thượng.

Thế Lãm hỏi Nhu Thất Thất :

- Hang động này do cô nương kiến tạo ra à?

Nhu Thất Thất lắc đầu :

- Không phải!

Thế Lãm sửng sốt hỏi tiếp :

- Nó đã có từ trước?

Nhu Thất Thất gật đầu :

- Có từ trước, ta may mắn phát hiện ra mà thôi.

Thế Lãm đảo nhãn quan sát phong cảnh mà thầm nghĩ, nếu mình có được một chỗ trú ngụ như thế này thì có thể ẩn thân chữa trị nội thương mà chẳng sợ phiền toái gì.

Ba người đi vào trong hang. Cuối hang lại có dòng suối âm ấm, khiến cho dương khí trong hang không lạnh lẽo.

Nhu Thất Thất quay lại Thế Lãm :

- Chỗ này có thể dùng để ngươi trị nội thương được chứ?

Thế Lãm gật đầu :

- Rất tốt! Nếu tại hạ tập trung nguyên ngươn vận công điều tức, chỉ trong ba ngày có thể phục hồi công lực.

Nhu Thất Thất lắc đầu :

- Làm gì lâu như vậy?

Tử Diện Nhu Thất Thất chỉ dòng suối đang chảy :

- Đây là dòng “Tuyền thủy”, có thể trị thương cho ngươi trong thời gian ngắn mà thôi.

Thiếu nữ liếc trộm Thế Lãm, rồi hỏi Nhu Thất Thất :

- Dòng suối này có thể trị thương được sao?

- Ngươi không tin ta à?

Thiếu nữ lắc đầu nguầy nguậy :

- Tin... tin... tiện nữ chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi.

Nàng quay lại Thế Lãm :

- Hoàng tướng hãy mau xuống “Tuyền thủy” mà trị nội thương để phục hồi công lực.

Nhu Thất Thất nhìn thiếu nữ mỉm cười lạnh nhạt nói :

- Nếu như Án Sát đường Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm có phục hồi công lực, nếu không có ta cũng đừng hòng ra khỏi chốn tuyệt địa này.

Thế Lãm giật mình, bởi Nhu Thất Thất nói đúng ngoại danh tên họ của chàng.

Nhu Thất Thất tiến lại bên Thế Lãm :

- Ngươi cứ ở đây trị thương, ta ra ngoài, một khắc sau sẽ quay trở lại.

Thế Lãm hỏi :

- Cô nương đi đâu?

- Ngươi không cần thiết phải hỏi điều đó.

Tử Diện Nhu Thất Thất quay lại nhìn thiếu nữ trẻ :

- Ngươi ở lại đây, hay ra ngoài cùng với ta?

Thiếu nữ lưỡng lự một lúc rồi nhìn Thế Lãm :

- Ta muốn ở lại đây.

- Cũng được!

Nhu Thất Thất thản nhiên bước ra ngoài cửa hang động. Còn lại hai người, Thế Lãm bước đến cạnh thiếu nữ :

- Cô nương cảnh giới cho bổn tướng hành công trị nội thương, khi nào công lực của bổn tướng phục hồi, chúng ta sẽ ép bà ta chỉ cho khai lộ mà thoát ra ngoài.

Thiếu nữ gật đầu :

- Hoàng tướng mau dụng “Tuyền thủy” mà trị thương đi.

Thiếu nữ vừa nói vừa thẹn thùng khi nghĩ Hoàng Thế Lãm phải trút bỏ y phục mới xuống Tuyền thủy. Nàng e dè nhìn Thế Lãm nói :

- Tiện nữ ở đây chắc không tiện cho Hoàng tướng.

Thế Lãm hiểu ra ý niệm của thiếu nữ liền cười xòa nói :

- Có lẽ như vậy thật.

Thiếu nữ đỏ mặt :

- Tiện nữ quay mặt ra cửa mà vận công điều tức.

Thế Lãm gật đầu.

Thiếu nữ liền ngồi kiết đà ngay cửa hang.

Thế Lãm thả tay xuống dòng tuyền lâm, cảm nhận được cảm giác âm ấm lan tỏa, nhanh chóng thẩm thấu qua tả thủ của mình.

Thế Lãm trút bỏ y phục, sực nghĩ tới ngọn Vô Ảnh đăng nên nhủ thầm, nhân cơ hội vận công trị thương mình thử luyện luôn Vô Ảnh Sắc xem có gì xảy ra không.

Nghĩ là làm, Thế Lãm liền lội xuống dòng Tuyền thủy, tay cầm ngọn đèn Vô Ảnh.

Chàng đặt ngọn đèn lên gờ đá, ngâm mình trong dòng suối, thần nhãn chăm chăm nhìn vào ngọn đèn đó.

Thế Lãm bắt đầu vận công chuyển hóa khí lực chu du theo khẩu quyết Tiểu Chu Thiên.

Dòng Tuyền thủy âm ấm như mơn man da thịt Thế Lãm, ánh hào quang từ ngọn đèn Vô Ảnh khiến thần trí chàng trở nên minh mẫn vô cùng.

Chẳng bao lâu, Thế Lãm như rơi vào cõi nhập định hư vô. Chàng chẳng còn cảm nhận được thể xác của mình nữa. Như có động lực vô hình nào đó thôi thúc, đột nhiên Thế Lãm chuyển động thân pháp theo đúng thế ngồi kiết đà trong Nhạn môn mật thất.

Một khắc trôi qua, Tử Diện cũng chưa quay vào. Hai khắc lại trôi qua tiếp, Thế Lãm như quên tất cả thời gian và không gian, thần trí cứ như bị ánh hào quang từ Vô Ảnh đăng thôi miên, không làm sao cưỡng lại được.

Chàng cảm nhận mình phiêu diêu trong một cảnh giới huyền hoặc. Ngọn đèn Vô Ảnh kia như vì tinh tú chuyển hóa trong càn khôn âm dương vũ trụ. Nó như ánh đuốc dẫn chàng nhập vào các cung.

Trung Ương, Hành Thổ.

Từ hai cung đó, thần trí của chàng phiêu diêu như người đi trong cõi mộng. Chàng vận chuyển hết một vòng Tiểu Chu Thiên, thì tưởng như mình đã đến được các vì sao Long Trì, Quốc Ấn. Vòng Tiểu Chu Thiên thứ hai, chàng nhập vào các vì sao Thiên Ma, Thiên Việt.

Đột nhiên chàng cảm nhận vây chung quanh mình có các vì sao Phương Các, Giải Thần, Thanh Long, Điếu Khách. Bốn vì sao đó như bốn vị hộ tướng, lần lượt áp sát vào chàng.

Thế Lãm còn chưa xác định được vì sao mình có cảm giác đó hay do thần trí mê sảng vì ngọn Vô Ảnh đăng đột ngột rực rỡ đến chói cả mắt, đồng thời bốn vì sao tiểu vận kia lao thẳng vào chàng.

Thế Lãm thét lớn một tiếng :

- A...

Tiếng thét của chàng khiến cả tòa hang động rung chuyển ầm ầm.

Chàng giật mình, thấy ngọn Vô Ảnh đăng đã ngã xuống dòng Tuyền thủy, còn mình thì nổi bồng bềnh trên mặt nước.

Thế Lãm giật mình, toan vớt ngọn đèn Vô Ảnh, nhưng nó đã mất hút vào dòng Tuyền thủy rồi.

Thiếu nữ từ ngoài cửa hang chạy vội vào. Nàng vội vã quay mặt vào vách :

- Hoàng tướng, có chuyện gì xảy ra vậy.

Thế Lãm thở ra một tiếng :

- Tại hạ không biết nữa.

Chàng băng lên bờ vận lại y phục, đến cạnh thiếu nữ :

- Tại hạ vô ý đã đánh mất ngọn đèn Vô Ảnh trong dòng Tuyền thủy rồi.

Thiếu nữ nhìn chàng :

- Hoàng tướng đã hồi phục võ công chưa?

Thế Lãm gật đầu :

- Tại hạ phục hồi công lực rồi, nhưng có dị biến gì đó đã xuất hiện trong nội đan của tại hạ.

Thiếu nữ hí hửng nói luôn :

- Hoàng tướng phục hồi võ công là tốt lắm rồi. Hoàng tướng đã luyện công suốt ba ngày như xác chết biết thở mà thôi.

Thế Lãm tròn mắt :

- Đã ba ngày rồi, thế mà tại hạ chỉ nghĩ mình mới vừa chợp mắt mà thôi.

Chàng nhìn ra ngoài cửa hang, hỏi thiếu nữ :

- Ba ngày qua Nhu Thất Thất có đến đây không?

Thiếu nữ lắc đầu :

- Lạ lùng vô cùng, mụ ma nữ đó chẳng hề quay lại. Chắc mụ tính bỏ Hoàng tướng và ta trong tuyệt địa này.

- Nhu Thất Thất ra được, thì mình cùng ra được. Chúng ta tìm khai lộ thôi.

Chàng và thiếu nữ sóng bước ra ngoài cửa hang. Thế Lãm hỏi :

- Ba ngày qua cô nương lấy lương thực đâu sống qua ngày?

- Nhu Thất Thất có lưu trữ sẵn trong tuyệt địa này.

Thế Lãm ra đến ngoài cửa hang, vừa đi vừa phân vân suy nghĩ :

- Tử Diện Nhu Thất Thất hành tung vô cùng kỳ lạ. Mụ có ý gì chứ?

Vừa đặt chân đến những tảng đá làm bậc thang lên xuống, Thế Lãm và thiếu nữ thấy trên hòn non bộ có hai chiếc túi vải đập vào mắt họ.

Chàng nhìn thiếu nữ :

- Hai chiếc túi vải chẳng lẽ do Nhu Thất Thất để lại cho tại hạ và cô nương?

Thiếu nữ không đáp trả lời chàng mà lấy luôn hai chiếc túi đó. Nàng mở ra xem, quả đúng như vậy, trong hai chiếc túi có sẵn y phục của nam nhân và nữ nhân.

Thiếu nữ lấy ra một bộ y phục nam nhân đưa qua Thế Lãm. Thế Lãm ngạc nhiên vô cùng khi nhận ra bộ y phục vừa vặn với khổ người của mình.

Chàng lắc đầu :

- Nhu Thất Thất hành động lạ lùng quá. Không sao giải thích được.

Thiếu nữ chỉ y phục của Thế Lãm :

- Trang phục của công tử đã nhầu nát, rách tươm rồi, Nhu Thất Thất muốn công tử thay đổi y phục, đừng phụ lòng người.

Thế Lãm thở dài một tiếng, cầm bộ trang phục quay trở vào trong thạch động.

Khi chàng quay trở ra, nói với thiếu nữ :

- Trong trang phục của tại hạ có tấm họa đồ, không biết để làm gì?

Chàng nheo mày vỗ tay một cái :

- Đúng rồi, có thể đây là tấm họa đồ chỉ lối ra khỏi tuyệt địa này.

Chàng giở tấm họa đồ ra. Trên tấm họa đồ có vẽ những mũi tên đỏ chỉ về hướng Đông, phía sau thạch động.

Thế Lãm nói luôn :

- Đúng rồi, đây là họa đồ dẫn ra khỏi tuyệt địa.

Chàng nắm tay thiếu nữ kéo đi luôn theo hướng mũi tên đỏ đánh dấu trên họa đồ.

Thiếu nữ và Thế Lãm mất hút rồi thì trên cửa thạch động, Tử Diện Nhu Thất Thất xuất hiện. Nàng dõi đôi mắt nhìn theo Thế Lãm và thiếu nữ rồi đưa tay lột chiếc mặt nạ da người.

Hai giọt lệ long lanh còn đọng trên chiếc mặt nạ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui