Ẩn Đế

Đột nhiên xảy ra biến cố làm mọi người kinh ngạc nhảy dựng lên, không biết nên phản ứng thế nào.

Không ngờ có người lại công khai ám sát trong hoàng cung? Đối tượng còn là Lãm Nguyệt trưởng công chúa tôn quý nhất hậu cung.

“Người tới a! Bắt thích khách!” Không biết là vị danh môn khuê tú nào đột nhiên đứng lên hét lớn.

Giờ phút này, vũ y nữ tử kia đã sắp đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, dùng chủy thủ hung hăng đâm vào cổ Cung Trường Nguyệt! Trong mắt nàng lóe lên quang mang ngoan độc, ra tay tàn nhẫn, nhất kích tễ mệnh (một chiêu toi mạng), vừa thấy đã biết là sát thủ đã qua huấn luyện!

Cùng lúc đó, trong bữa tiệc cũng có hai người nhún người nhảy lên, hình như muốn ngăn cản lần ám sát này. Phải biết rằng, vị Lãm Nguyệt trưởng công chúa này có tiếng là trói gà không chặt, làm sao có thể chặn được công kích sắc bén như vậy?

Bởi vì quan điểm đó, hai người nhảy lên cũng không nhìn đến biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt trên mặt Cung Trường Nguyệt, trong lòng chỉ nghĩ là vì nàng vị biến cố bất thình lình xảy ra dọa đến choáng váng, cho nên mới ngồi trên ghế không động đậy.

Hai người kia, một người là thế tử Nam quận vương Nam Tử Li, một người là tứ công chúa Cung Ngữ Nhiên.

Nhưng dù cho khinh công bọn họ có mau đi nữa, cũng không thể so với chủy thủ trong tay vũ y nữ tử, hơn nữa nhìn ý ngoan độc trong mắt nữ tử, hình như nàng đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng muốn giải quyết Cung Trường Nguyệt!


Ngay thời điểm nguy cấp, Lưu Thấm ra tay.

Thị nữ có diện mạo bình thường, không có gì đặc biệt, đi vào đám người liền sẽ bị che mờ, thế nhưng ra tay nhanh như thiểm điện, tay không bắt được chủy thủ của nữ tử ám sát kia, hơn nữa bàn tay còn không bị thương! Nàng dồn khí về đan điền, nhẹ nhàng nhảy tới trên bàn trước mặt Cung Trường Nguyệt, tay không đấu với thích khách. Không quá mấy chiêu đã đánh bại thích khách.

Nam Tử Li cùng Cung Ngữ Nhiên đều dừng lại, có chút bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi) nhìn Lưu Thấm.

Bất quá, biểu cảm của Cung Ngữ Nhiên là kinh ngạc không chút che dấu, mà biểu tình của Nam Tử Li vẫn phong đạm vân khinh như trước, tựa như chuyện như vậy trong mắt hắn rất là bình thường, chỉ có mình hắn mới biết lúc này trong lòng hắn có bao nhiêu kinh ngạc –

Một thị nữ nho nhỏ bên cạnh Lãm Nguyệt trưởng công chúa lại có thể tài giỏi như thế?! Nhìn tốc độ ra tay cùng tàn nhẫn, dĩ nhiên là cao thủ hạng nhất, gia nhập giang hồ cũng có thể trở thành một đời nữ hiệp, lại cứ khăng khăng làm thị nữ!

Lúc này Lưu Thấm đã một chưởng đánh văng thích khách kia ra, đang chuẩn bị xông đến bắt nàng, thích khách kia không cam lòng, từ bên hông lấy ra ngân châm, cổ tay vừa chuyển, ngân châm cắt qua không khí, đồng loạt đâm về phía Cung Trường Nguyệt!

Nữ thích khách dĩ nhiên là một cao thủ ám khí, chỉ dùng một tay thế nhưng ngay cả Lưu Thấm cũng không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn ngân châm sượt qua người mình, uy hiếp bay về phía Cung Trường Nguyệt.


Bất quá Lưu Thấm cũng không lo lắng, phải biết rằng võ công của chủ tử, không biết cao hơn bao nhiêu lần nàng, ngân châm nho nhỏ ấy dĩ nhiên không đáng kể! Thậm chí Lưu Thấm còn có chút chờ mong nhìn chủ tử ra tay!

Đáng tiếc, ra tay cũng không phải Cung Trường Nguyệt, mà là Cung Ngữ Nhiên, nàng quen dùng trường tiên, một cây ngân sắc trường tiên (trường tiên màu bạc) linh hoạt như rắn, khéo léo vung lên liền ngăn cản toàn bộ ngân châm, đinh đinh đang đang đánh rớt.

Nhưng mà không ai nhìn thấy, lúc này Cung Trường Nguyệt giống như tình cờ phủi bụi ở cổ áo, chính là thuận tay giữ lấy một cây ngân châm mà khi nãy Cung Ngữ Nhiên đánh rơi vô tình bay về phía mình, dùng ngón tay kẹp lấy, sau đó thuận tiện ném xuống đất.

“Nói! Là ai phái ngươi tới!” Lưu Thấm đã đoạt đi chủy thủ trên tay nữ thích khách, để ở yếu hầu của nàng, bắt nàng trả lời. Mà chủy thủ sắc bén kia đã cắt qua làn da yếu ớt ở cần cổ nữ thích khách, một tia máu đỏ sẫm xuất hiện.

Nhưng nữ thích khích ngậm miệng không nói, chỉ dùng ánh mắt hung hăng trừng Cung Trường Nguyệt, giống như Cung Trường Nguyệt có mối thù giết cha nàng vậy.

Lúc này, Cung Trường Nguyệt đột nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu bạch ngọc tinh xảo trên bàn, tùy ý ném lên mặt nữ thích khách, khiến nữ thích khách nhướng mày lên.

Mà chỉ có nữ thích khách mới tự biết cảm giác thống khổ lúc này. Nửa bên gò má của nàng đều tê dại, giống như bị người ta hung hăng đánh vài cái bạt tay, trong nhất thời không thể dùng lực, không thể cắn nát túi độc giấu trong răng được!


Nữ thích khách trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ, Cung Trường Nguyệt này chắc chắn là biết mình muốn uống thuốc độc tự sát nên mới ném ly rượu kia! Nếu ngay cả thị nữ đánh bại mình cũng chưa từng thấy động tác của mình, Cung Trường Nguyệt làm sao biết được?! Không phải tin tức nhiệm vụ nói Cung Trường Nguyệt này căn bản không có nội lực võ công sao?

Đột nhiên nữ thích khách hiểu một đạo lý – thể hiện ra ngoài cũng không nhất định là thật!

“Nói mau!” Lưu Thấm trầm giọng quát, chủy thủ trong tay lại tới gần hơn.

Nhưng nữ thích khách kia vẫn du diêm bất tiến (gần nghĩa với câu “nước đổ đầu vịt” của VN mình, có nghĩa là cố chấp, cứng đầu, không nghe lời khuyên), thủy chung cắn răng không mở miệng, giống như cho dù Lưu Thấm có cắt qua yết hầu của nàng, nàng cũng sẽ không nhăn mặt kêu đau.

Cung Ngữ Nhiên đứng dậy, một tay cầm trường tiên, chỉ tay vào nữ thích khách quát, “Hừ! Đem nàng kéo vào nhà giam, mười tám khổ hình thay nhau ra trận, bản công chúa không tin nàng vẫn không mở miệng!”

Cung Ngữ Nhiên, Mặc quốc tứ công chúa, năm nay mười bốn tuổi, mẫu thân của nàng là hoàng quý phi quyền lực đứng đầu hậu cung. Nàng trời sinh tính tình nóng nảy, yêu ghét rõ ràng, đại khái liên quan tới việc nàng từ nhỏ đã tập võ, giơ tay nhấc chân luôn luôn có một loại khí thế hào sảng.

Cung Ngữ Nhiên không thích Cung Trường Nguyệt, thậm chí trước đây, ở trước mặt mọi người còn chỉ vào Cung Trường Nguyệt nói “Bản công chúa ghét nhất bộ dáng lười biếng dương dương tự đắc của ngươi!”, đây là chuyện mà mọi người đều biết, không ai nghĩ đến Cung Ngữ Nhiên sẽ ra tay cứu Cung Trường Nguyệt.

Mà Nam Tử Li ra tay càng làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Nhưng mà mọi người bất ngờ không phải vì nguyên nhân mà Nam Tử Li cứu Cung Trường Nguyệt, mà là vừa rồi hắn dùng khinh công, giống như chim nhạn khẽ bay lên, một thân tuyết y phiêu phiêu như tiên. Tuy rằng tất cả mọi người biết Nam Tử Li là người tập võ, hơn nữa còn kế tục đông minh sơn Huyền Nhiên chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói cũng là một kỳ tài võ học. Nhưng lúc nãy nhìn hắn ra tay mới thật sự rung động – thì ra công tử trời sinh như sen này cũng có một mặt như vậy!


Người duy nhất căm giận bất bình có lẽ là Cung Thanh Dung. Lúc nàng thấy thích khách xuất hiện, phản ứng đầu tiên là vui sướng khi người gặp họa, việc này thật sự không phải nàng làm, bất quá việc này lại khiến Cung Thanh Dung rất vừa lòng!

Nhưng khi nàng nhìn Nam Tử Li ra tay, trong lòng tuy rung động Nam Tử Li tao nhã, nhưng cũng ghen tị rất nhiều!

Nam tử mà Cung Thanh Dung nàng coi trọng sao có thể dính líu tới Cung Trường Nguyệt! Hơn nữa, nhìn Nam Tử Li ra tay cứu Cung Trường Nguyệt, trong lòng nàng thật sự là ghen ghét cực độ, cuối cùng vẫn là đem món nợ này tính trên người Cung Trường Nguyệt. (CaS: vô duyên ==”)

“Công chúa?” Lưu Thấm quay đầu lại, không biết nên xử lý nữ thích khách này thế nào.

Cung Trường Nguyệt ôm lấy Cung Lăng La đang ngồi trên đùi đặt qua một bên, phất tay áo đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn nữ thích khách kia một cái, bình bình đạm đạm thản nhiên nói một câu –

“Chém.”

Hai chữ đơn giản mà hờ hững vô cùng, nhưng lại đẫm mùi máu của một sinh mệnh.

*Nguyên văn từ “chém” là 砍了 nên mới nói là hai chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận