Ẩn Đế

Nam nhân khẽ gật đầu, đối với việc hắc y nam tử có thể biết được giới hạn thực lực của mình thì rất vừa lòng.

Hắn mặc mặc sắc trường bào hoa lệ (CaS : mặc cũng là màu đen, đồ cặp với huyền sắc của Nguyệt tỷ), áo khoác được thêu hoa văn màu bạc phức tạp kéo dài từ cổ áo đến đuôi áo, giống như một bức đồ đằng rực rỡ. Mái tóc đen dài mềm mại của hắn được cột bằng dây cột tóc màu bạc, vài sợi tóc dài thả xuống bên đầu, đung đưa theo động tác của hắn.

Bộ dáng của hắn không chỉ tương tự, mà còn hơn hắc y nam tử một bậc, bởi vì nam nhân này có một khí chất độc nhất vô nhị, một loại khí phách kiêu hùng !

" Ngọc công tử kia, tuy rằng ta vẫn chưa từng gặp hắn, nhưng theo như ngươi miêu tả, nội lực của hắn chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới tông sư. " Nam nhân kia trầm ngâm một chút rồi nói.

" Tông sư ?! " Hắc y nam tử Lâu Thập Tam nhất thời mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không tin. Hắn đột nhiên nghĩ tới người giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua kia, thì thào nói, " Hắn hình như mới… gần hai mươi tuổi… "

Còn trẻ như vậy, lại đạt tới cảnh giới tông sư, thiên tư thật sự quá yêu nghiệt !

" Trẻ vậy sao ? " Nam nhân kia cũng có chút kinh ngạc.

Hắn chưa từng gặp và cũng không quá mức coi trọng Ngọc công tử trong truyền thuyết kia, dù sao, cái gọi là thiên hạ đệ nhất công tử, chỉ là bình chọn từ bộ dáng của nam tử đó, không liên quan nhiều tới võ công lắm. Sau đó lại nghe Lâu Thập Tam nói võ công Ngọc công tử rất cao cường, hắn liền đoán Ngọc công tử nhỏ nhất cũng phải hai mươi bảy hai mươi tám gần ba mươi tuổi, cho dù như thế, thiên phú cũng đã rất yêu nghiệt, rất cường đại.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, Ngọc công tử còn chưa tới hai mươi tuổi !

Bất quá nam nhân chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục biểu tình, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Lâu Thập Tam, " Sau lần thất bại này, ngươi định từ bỏ sao ? " Trong lòng hắn cũng có chút tò mò với Ngọc công tử.

" Từ bỏ ? " Mê mang trong mắt Lâu Thập Tam dần biến mất, trở nên kiên định không ngờ, " Không ! Ta sẽ không buông tha ! Cho dù thiên phú Ngọc công tử hơn nữa, nhưng ta sẽ cố gắng hơn, cố gắng gấp nghìn lần, một ngày nào đó, ta sẽ thắng hắn ! "


Lúc Lâu Thập Tam nhắc tới người được hắn xem làm mục tiêu, ánh mắt lạnh lùng tỏa sáng, cả người lộ ra khí thế kiên định !

" Không tệ. " Nam nhân cong khóe môi, khuôn mặt tuấn mỹ giống như tranh, đẹp đến mức khiến người ta đui mù.

" Đúng rồi. " Nam nhân đột nhiên nhớ tới một việc, liền lên tiếng hỏi, " Thiên hạ võ hội phát thiệp mời cho ngươi, ngươi đi không ? "

Thiên hạ võ hội ? Lâu Thập Tam sửng sốt một chút, gật đầu, " Ta sẽ đi. "

" Tốt. "

Lúc này, hai người phát hiện không còn đề tài gì để nói, liền nhường đường cho người kia, đi về hai hướng ngược nhau.

Đột nhiên, Lâu Thập Tam dừng bước, quay đầu thấp giọng hô –

" Ca ! "

Cước bộ nam nhân kia nhất thời ngừng lại, đội ngũ thật dài phía sau cũng dừng theo. Hắn quay đầu, nhíu mày nhìn Lâu Thập Tam.

Lâu Thập Tam mấp máy môi, lời nói đến bên miệng, lại không nói ra được. Hắn úp úp mở mở nửa ngày, không ngờ lại nói, " Quên đi, ta đi trước… "

Sau đó hắn không đợi nam nhân phản ứng, nhanh chóng rời đi, tốc độ kia vừa nhìn là biết sử dụng khinh công.

Nam nhân nhìn bóng dáng đệ đệ Lâu Thập Tam, trầm mặc nửa ngày, cũng không nói gì, mang theo người phía sau rời đi.

Lạc Dương, Mẫu Đơn viên.

Mộ Thanh Dạ dùng máu của Thần Diệu, phối với vài loại dược liệu khác, giải độc cho mọi người. Không quá lâu sau, những người này đều tỉnh dậy, ánh mắt mê mang đánh giá xung quanh.

" Sao lại thế này a ? "

“Sao ta lại ngồi dưới đất!”

“Chúng ta vừa rồi trúng độc phải không!”

“Đúng vậy, hình như là vậy, chẳng lẽ là… chẳng lẽ…”

“…”


Phòng khách lại lần nữa ồn ào.

Một lát sau, chủ nhân Mẫu Đơn viên ở thủ vị cũng dần tỉnh lại, bất quá hắn phản ứng rất nhanh, lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi mình té xỉu.

“Chư vị! Chư vị yên lặng một chút! Xin hãy nghe ta nói!” Chủ nhân Mẫu Đơn viên không để ý mình còn đang bị choáng, cao giọng nói, " Hoa thiện có độc, chuyện này tuyệt đối không phải do tại hạ phân phó, thỉnh mọi người không cần hoài nghi, tin tưởng ta a ! Ta đã phái người tra xét, tin rằng lập tức có thể cho mọi người công đạo. "

Dưới tình huống này, đương nhiên mọi người sẽ không tin hắn một cách đơn giản như vậy, họ vẫn giữ thái độ hoài nghi, sau đó cùng chờ lí do thoái thác của chủ nhân Mẫu Đơn viên.

" Vừa rồi ta đã cho hạ nhân đi điều tra trù phòng làm hoa thiện, phòng khách, đại khái cũng lục soát toàn bộ Mẫu Đơn viên một lần. " Mộ Thanh Dạ đột nhiên mở miệng nói, " Bất quá, hình như ta có chút vượt quá chức phận. "

" Không ! Dĩ nhiên là không ! Đa tạ ngươi ! " Chủ nhân Mẫu Đơn viên đối với tin tưởng của Mộ Thanh Dạ thập phần cảm kích.

Mộ Thanh Dạ gợi lên nụ cười nhàn nhạt.

Không lâu sau, có người chạy vào, nói với chủ nhân Mẫu Đơn viên, " Những người trong trù phòng làm hoa thiện đã bị đưa đến đây, lão gia người muốn đích thân thẩm vấn sao ? "

Chủ nhân Mẫu Đơn viên nhanh chóng gật đầu.

Trù sư rất nhanh bị người lôi đến, vẻ mặt hắn mờ mịt, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

" Lão Tề, ngươi có biết hoa thiện mà ngươi làm ra có độc không ? " chủ nhân Mẫu Đơn viên ngồi vững ở địa vị này đã lâu, cũng không hàm hồ, đi thẳng vào vấn đề.

" Có độc ? " Trù sư kia ngồi xổm trên đất, hít sâu một hơi, " Độc gì ? Ta không biết ! Ta cái gì cũng không biết ! Các ngươi… các ngươi không phải là nghi ta hạ độc chứ, chúng ta xưa nay không oán không thù… ta… ta oan uổng a ! "

Hắn khóc lóc thảm thiết, không hiểu sao chuyện này lại xảy ra với mình.


Hắn nói năng lộn xộn, nhưng mọi người đều suy nghĩ một chút.

Hắn cùng với họ không oán không thù, không có động cơ hạ độc.

Không lẽ nghe lời người khác ?

Rất nhanh, hạ nhân trong Mẫu Đơn viên lại chạy vào phòng khách báo cáo, trong một xó ở núi giả phía sau hậu viện, phát hiện một khối thi thể nữ nhân trúng độc chết.

Chủ nhân Mẫu Đơn viên liền dẫn mọi người đi qua, chỉ có Cung Trường Nguyệt và Mộ Thanh Dạ cùng với người đi theo đều ngồi yên tại chỗ, mà ở góc tường, Mộ Thanh Thần hé ra khuôn mặt như trái khổ qua, sợ sệt nhìn hai người bên kia.

Mộ Thành Dạ là sư huynh lớn lên từ nhỏ với hắn, lúc sư phụ dạy bọn họ võ công, bình thường đều là Mộ Thanh Dạ giám sát hắn, cho nên từ nhỏ hắn đã sợ Mộ Thanh Dạ. Nhưng vì sao a, khi hắn nhìn nam tử mang mặt nạ kia, trong lòng có một loại kích động và run rẩy nói không nên lời ? Giống như sợ hãi, lại vừa hưng phấn.

Ánh mắt Mộ Thanh Thần có chút mê mang.

Mà ở bên kia.

" Công tử không đi ? " Mộ Thanh Dạ khẽ gật đầu với Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua Mộ Thanh Thần, sau đó thản nhiên nhìn về phía Mộ Thanh Dạ, tùy ý nói, " Không có hứng thú. "

Mộ Thanh Dạ nhíu mi, cũng không hỏi tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận