Nhìn chữ trên tờ giấy, Tề Nhã nhất thời mở to hai mắt, tay không nhịn được run lên, theo bản năng nâng mắt nhìn Cung Trường Nguyệt.
Nàng thật không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn, Mộ Thanh Thần kia liền xảy ra chuyện, mà chủ tử coi trọng Mộ Thanh Thần, thuộc hạ bọn hạ đều nhận ra. Tuy rằng bọn họ không biết chủ tử mình làm sao lại quen biết người đến từ Thần Y cốc, theo lý mà nói hẳn không thể xuất hiện lúc chủ tử làm công chúa, nhưng chủ tử khẩn trương vì hắn thì lại không phải giả.
Bọn họ đi theo chủ tử đã mấy năm, lần đầu tiên thấy chủ tử để tâm tới một người như thế.
Nếu chủ tử biết chuyện này…
Tề Nhã thật sự không dám tưởng tượng kết quả khi đưa tờ giấy cho Cung Trường Nguyệt xem.
Đến bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ một lần chủ tử tức giận, cho dù đã trôi qua lâu rồi, nhưng một màn kia giống như khắc sâu vào đầu nàng, khiến nàng dùng cách gì cũng không thể quên.
Cái gọi là thiên tử giận dữ, thây nằm trăm vạn, mà bộ dáng chủ tử nhà nàng tức giận có lẽ không khác lắm đâu.
Chủ tử bình thường thích lười biếng, không động tay, thế nhưng sử dụng " lê hoa bạo vũ ", giết không biết bao người, thây cốt chất thành núi, máu chảy thành sông, cho dù là một sát thủ lâu năm giết người như ngóe cũng phải kinh hãi không thôi.
Chủ tử một thân huyền y, lập tức bị nhuộm bởi máu tươi, cái kiểu mà giữa màu đen ẩn ẩn có sắc đỏ, giống như một con thú dữ tợn rít gào đòi máu, được tắm mình trong ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, lộ ra răng nanh sắc bén của bản thân. Chủ tử lẳng lặng đứng ở đó, hai mắt trầm tĩnh như nước, hình như chuyện đã xảy ra khi nãy cũng không thể làm nàng động dung, vẫn tôn quý thâm trầm.
Nhưng nàng khi đó, một thân sát khí, giống như sát thần giáng lâm, dạy cho loài người biết sự sợ hãi !
Bọn họ mở mang kiến thức được một lần, cả đời này cũng không muốn thấy thêm lần nữa.
Tề Nhã rất rõ ràng, nếu nàng đưa tờ giấy này cho chủ tử xem, mà Mộ Thanh Thần nếu chết thật, như vậy rất nhanh nàng có thể thấy lại bộ dáng tức giận của chủ tử.
Nàng do dự, cuối cùng vẫn run rẩy đưa tờ giấy đến trước mặt Cung Trường Nguyệt.
Thiên Yên ở bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn Tề Nhã, không hiểu một người tao nhã trầm tĩnh như Tề Nhã, sau khi xem nội dung xong lại sợ tới mức run lên ?
" Đây là cái gì ? " Cung Trường Nguyệt nhíu mi, sau đó buông quyển sách trong tay, nhận lấy tờ giấy kia.
Tề Nhã cúi đầu rất thấp, căn bản không dám nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, run rẩy nói, " Đây là… đây là bồ câu đưa tin mới đưa tới… tin tình báo mới nhất… "
Thanh âm của nàng im bặt, bởi vì nàng sâu sắc cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh nháy mắt giảm xuống rất nhiều, trong xe vốn ấm áp, nhất thời giống như mùa đông rét lạnh. Nàng biết, chủ tử nổi giận.
Tề Nhã ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ biết cúi mặt mình càng thấp.
Nàng vốn không biết phải đối mặt với lửa giận với chủ tử thế nào.
Thiên Yên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn khiếp sợ khí thế của Cung Trường Nguyệt, bây giờ cũng nằm rạp xuống, run rẩy sợ hãi.
" Vừa tới ? " Thanh âm Cung Trường Nguyệt hơi lên cao, vẫn không nghe ra cảm xúc gì.
Tề Nhã vội vàng đáp, " …Vâng ! "
" Nhanh lên cho ta… nhanh đi tới đó ! " Cung Trường Nguyệt trừng mắt, hàn quang khiến người ta kinh hãi dâng lên trong mắt, nàng không nhịn được nâng tay vỗ lên bàn trà ! Cho dù là ấm và mâm đựng hay là bàn trà, tất cả đều biến thành bột mịn, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng lúc đầu.
" Vâng… Vâng ! " Tề Nhã vội vàng lách người ra ngoài, quát lớn với xa phu, " Chạy gấp rút vào! "
Xa phu kia nghe được động tĩnh bên trong xe, dĩ nhiên lúc này không dám chậm trễ, vung dây cương trong tay, đánh xe nhanh hơn.
Mà Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng ở trong xe, khuôn mặt không chút thay đổi của nàng lộ ra vài phần hàn ý khiến người ta kinh hồn táng đảm, hai tròng mắt nàng trầm tĩnh như băng, làm người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của nàng.
Lúc này, trong Thần Y cốc.
Thích khách cầm đầu nhìn Mộ Thanh Dạ đột nhiên xuất hiện, nhịn không được nhếch môi, " Không đợi chúng ta tìm, người liền tự đưa mình tới, ha ha ! "
Mộ Thanh Dạ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt như ngọc tản hàn khí nhàn nhạt, hắn bình tĩnh nhìn thích khách, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết.
" Lời này của ngươi không khỏi quá cuồng vọng. " Ánh mắt hắn hơi nheo lại, trên người tản ra sát khí.
Thích khách cầm đầu cười ha ha, " Ngươi là nói võ công ta không bằng ngươi sao ? Ha ha ! Ta dĩ nhiên biết ! Nhưng người muốn giết ngươi đêm nay… không phải là ta ! "
Hắn vừa nói xong, bên người liền xuất hiện một bóng dáng màu đen quỷ mị.
Đó là một người toàn thân đều được bao phủ trong hắc bào, thân mình hắn không cao, thậm chí có chút khom lưng, khiến cho người ta trước tiên nghĩ đây là một lão nhân ! Mà hai tay lộ ra ngoài tay áo thùng thình của hắn giống như móng gà, làn da đầy nếp nhăn lộ ra cánh tay xương cốt của hắn. Mà móng tay hắn vừa dài vừa nhọn, có một màu sắc đen tím, vừa nhìn là biết người này độc công đại thành.
" Bát trưởng lão ! " Thích khách cầm đầu khi nãy còn cuồng vọng lại vội vàng cúi đầu trước bát trưởng lão này, mà thuộc hạ của hắn cũng giống vậy, đồng loạt cúi đầu. Ở trước hắc bào lão nhân này, bọn họ thở mạng cũng không dám, sợ chọc giận bát trưởng lão tính tình cổ quái.
Lão nhân cũng không để ý những người này, hơi nâng cằm, hai mắt ở dưới hắc bào nhìn Mộ Thanh Dạ, mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn khó nghe, " Ngươi là Mộ Dung Thanh Dạ ? "
Sắc mặt Mộ Thanh Dạ biến đen, đôi mắt vốn bình tĩnh đột nhiên quay cuồng bởi một loại cảm xúc khó hiểu, là hận, là oán…
Hắn trầm mặc một lúc lâu, đợi cho cảm xúc trong lòng bình phục, mới khẽ hừ một tiếng, " Ta là Mộ Thanh Dạ. "
" Hừ, một khí tử* không nên nói nhảm nhiều như vậy ! " Lão nhân kia khinh thường cười nhạo một tiếng.
*Khí tử : đứa con bị vứt bỏ.
Mộ Thanh Dạ nhất thời đỏ hai mắt, không phải vì rơi lệ, mà là vì phẫn nộ, màu đỏ này mang theo sự điên cuồng và hung ác, giống như muốn xông lên cắn cái lão nhân miệng mồm nói nhảm kia một cái.
Mộ Thanh Dạ nghiến răng nghiến lợi mở miệng, " Lão nhân gia chớ nói lung tung ! Ta là Mộ Thanh Dạ, cùng với Mộ Dung gia kia không có quan hệ ! " Hắn lại càng không phải là khí tử !
Nhớ tới phụ thân cùng mẫu thân, Mộ Thanh Dạ đau xót trong lòng, ánh mắt lại càng đỏ hơn.
Lão nhân nhìn Mộ Thanh Dạ vài lần, đột nhiên khặc khặc cười, " Thật đúng là có cốt khí, khó lường a, ha ha… " Ngữ khí hắn đột nhiên thay đổi, trong thanh âm tràn ngập khàn khí cùng âm lãnh, " Nhưng cốt khí của ngươi cũng chỉ tới hôm nay thôi, ta thật muốn nhìn xem tiểu tử có cốt khí như ngươi ở trước cái chết có cái dạng gì ?! "
Tiếng nói vừa dứt, khí thế vẫn cất giấu trên người lão nhân nhất thời bùng lên !
Thích khách bên cạnh hắn là người đầu tiên bị văng ra ! Kế tiếp vài thích khách cách hắn không xa cũng bị uy áp này đánh văng !
Bất quá chỉ là phóng ra uy áp, lại có uy lực lớn như vậy, thật sự khiến người ta khó mà tin được.
Mộ Thanh Dạ thật kinh ngạc, hắn kinh ngạc bởi vì – hắc bào lão nhân thần bí không biết xuất hiện từ đâu này lại là một tông sư !
Bất quá, thực hiển nhiên là lão nhân này đã bước vào cảnh giới tông sư lâu rồi, trình độ so với Mộ Thanh Dạ dựa vào người khác cam tâm tình nguyện dâng nội lực mới khó khăn đột phá không biết cao hơn bao nhiêu lần. Tuy đều là tông sư, nhưng tông sư chỉ là cái tên chung ở cảnh giới này, thực tế, người đạt được tông sư cũng có cấp bậc mạnh yếu.
Hơn nữa, mạnh yếu này có thể giống như mây bùn khác biệt.
Tuy chênh lệch của lão nhân cùng Mộ Thanh Dạ cũng không khác nhau một trời một vực như thế, nhưng Mộ Thanh Dạ yếu hơn lão nhân này cũng là sự thật, nếu lão nhân muốn ra tay lấy đi tánh mạng Mộ Thanh Dạ, Mộ Thanh Dạ cố gắng thì có thể cản lại một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không thể phản kháng !
Nhưng lúc này, Mộ Thanh Dạ cũng không lo lắng, hắn vẻ mặt tái nhợt, vẫn vững vàng ngồi bên cạnh Mộ Thanh Thần, một tay đặt lên vai hắn, tay kia giấu trên mặt đất, đầu ngón tay hung hăng nắm thành trảo.
Vừa rồi lão nhân kia phóng xuất khí thế đã nghiền nát thắt lưng hắn, toàn bộ đau đớn đều bị hắn che giấu.
Phải biết rằng lão nhân kia phóng ra khí thế là cố tình nhắm vào hắn, ngay cả mấy thích khách kia cũng bị dư uy đánh văng ra, huống chi là Mộ Thanh Dạ ? Hơn nữa hắn cũng chỉ mới bước vào cảnh giới này, trước mắt còn chưa kịp củng cố, liền cứng rắn nhận lấy chiêu thức của lão nhân này, huyết khí đã sớm cuồn cuộn trong ngực, nếu không phải Mộ Thanh Dạ kiên cường nén lại, chỉ sợ đã phun ra một ngụm máu đen.
Mệt cho Mộ Thanh Dạ định lực kiên cường như thế, nay cả lão nhân ra đời đã lâu kia, nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra Mộ Thanh Dạ* có điểm không thích hợp.
*Chẳng hiểu sao chỗ này tác giả lại ghi là Mộ Thanh Thần, nhưng mình nghĩ Thanh Dạ mới đúng chứ nhỉ? Mn ai hiểu dụng ý của tác giả, xin nói để mình sửa lại nhé.
Hắc bào lão nhân kinh ngạc, thật không ngờ Mộ Thanh Dạ thế nhưng lại có thể mặt không đổi sắc ngồi ở đó !
Chẳng lẽ hắn phải đánh giá lại thực lực của Mộ Thanh Dạ ?
Hắc bào lão nhân nhíu mi, trong khoản thời gian ngắn khá là rối rắm, không biết nên làm sao cho đúng.
Lúc này, phía chân trời chợt truyền đến một tiếng gọi đầy lo lắng –
" Thanh Thần ! " Thanh âm vang từ xa tới gần, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta cứng lưỡi!
Người tới là người phương nào ! Khinh công lại cao như thế !
Hắc bào lão nhân trong lòng cả kinh, vội vàng bày ra tư thế đề phòng, cảnh giác nhìn hướng kia.
Mộ Thanh Dạ nghe thấy âm thanh này cũng sửng sốt – Giọng nói này hắn cũng không lạ gì.
Là Ngọc công tử !
Trước đây Mộ Thanh Dạ vẫn không nhìn rõ võ công của Ngọc công tử rốt cục cao thâm đến độ nào. Mà hiện tại hắn đã bước vào cảnh giới công sư, chạm tới của con đường cường giả mạnh nhất, không biết có thể nhìn thấy Ngọc công tử đến tột cùng đã đạt cảnh giới gì không ?!
Bất quá, hắn hình như đến vì Thanh Thần ? Sao hắn lại biết Thanh Thần xảy ra chuyện ?
Ánh mắt Mộ Thanh Dạ híp lại, tầm mắt thong thả di chuyển, cuối cùng dừng trên người sư đệ sắc mặt tro tàn ở trước mặt mình.
Hắn vừa rồi bắt mạch, mạch máu sư đệ đã đứt, cho dù là Lung Ngọc cũng không thể kéo dài sinh mệnh cho hắn, nhưng hình như sư đệ có tâm nguyện chưa hoàn thành, cứng rắn dựa vào nghị lực, nén lại một hơi, không hề nuốt xuống.
Rất nhanh, một bóng dáng huyền sắc từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng dừng ở một bên.
Người tới, dĩ nhiên là Ngọc công tử – Cung Trường Nguyệt !
Nàng đột nhiên xuất hiện như thế, giống như thần tiên hạ phàm, một thân huyền bào dưới ánh trắng như có ánh sáng nhàn nhạt, ở trên thêu chỉ vàng lại càng tôn thêm vài phần tôn quý. Mái tóc dài bay lên, hai tròng mắt thâm trầm, nàng đứng ở đó, không để ý bất kỳ ai ở đây, tầm mắt dừng lại ở Mộ Thanh Thần trong lòng Mộ Thanh Dạ.
Nhìn đến khuôn mặt như tro tàn, cùng với chủy thủ cắm vào tim, trước mắt Cung Trường Nguyệt từng chút từng chút biến thành màu đen –
" Thanh Thần ! " nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Kiếp trước như hiện lên trước mắt, khi đó nàng cũng như thế, cũng có được tài phú người thường khó mà tưởng tượng, có được địa vị cùng thân phận đế vương tôn quý, được mọi người thần phục, vẫn không cứu được tính mạng của em trai, chỉ có thể trơ mắt nhìn em ấy chết đi, cuối cùng còn không thể chảy ra một giọng nước mắt.
Kiếp này, cũng như thế sao ?
Vì sao… vì sao… vì sao nàng luôn bảo vệ không được Thanh Thần ?
Vốn nghĩ, nàng sở dĩ đến nơi này, là để bù lại tiếc nuối kiếp trước, nhưng sự thật lại khiến nàng thừa nhận thống khổ này một lần nữa !
Vì cái gì… vì cái gì ?
Cung Trường Nguyệt nhịn không được nắm chặt tay thành quyền, nhìn như bình tĩnh, thật ra là an bình trước cơn bão !
" Ngươi –" Ánh mắt Cung Trường Nguyệt lạnh lẽo như đao giống như cắt qua không khí, hướng thẳng về phía Mộ Thanh Dạ, " Vì sao không bảo vệ hắn ?! "
Thanh âm của nàng đột nhiên nâng cao, mang theo vô tận chất vấn cùng phẫn nộ !
Mộ Thanh Dạ há miệng thở dốc, lại không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể áy náy cúi đầu –
Đúng vậy, là hắn không bảo vệ sư đệ, sư đệ lại vì hắn… mà mất mạng.
" Phế vật. " Cung Trường Nguyệt nhìn Mộ Thanh Dạ, hung hăng phun ra hai chữ.
Mộ Thanh Dạ trong lòng run lên, không hiểu vì sao lại không tức giận vì hai chữ này, ngược lại cảm giác áy náy sợ hãi lại càng tăng cao !
" Ngươi là người nào ? " Lão nhân kia không muốn chết tử tế, cố tình ngay lúc này lại lên tiếng, nháy mắt liền chọc giận Cung Trường Nguyệt !
" Cút ngay ! " Cung Trường Nguyệt gầm lên một tiếng, nâng tay hung hăng chưởng một cái, bàn tay được nội lực phủ lấy, lập tức đánh bay lão nhân kia ! Bay thẳng tới hơn mười thước ! Lại còn phun ra một ngụm máu tươi !
Đem một màn này thu vào mắt, trong lòng Mộ Thanh Dạ lúc này đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung.
Hắc bào lão nhân đã bước vào cảnh giới tông sư rất lâu rồi, ngay cả hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ vài chiêu, vậy mà ở trước mặt Ngọc công tử lại không có chút lực phòng thủ vào ?
Ngọc công tử này… cuối cùng đã đạt tới cảnh giới nào ?!
Mộ Thanh Dạ nhịn không được phân ra một tia nội lực thăm dò Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt đột nhiên quay đầu, mắt sáng như đuốc trừng hắn một cái.
Mộ Thanh Dạ trong lòng phát lạnh, vội vàng thu hồi nội lực.
Mà trong lòng hắn lúc này, ngoại trừ kinh ngạc thì không còn gì khác.
Ngọc công tử này, cảnh giới của hắn cũng là tông sư ! Nhưng hiển nhiên là hắn đã đạt tới đỉnh cao nhất của tông sư ! Hắn giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua nổi ! Trước kia Mộ Thanh Dạ căn bản không có tư cách so sánh với Cung Trường Nguyệt, hiện tại hắn đã bước vào tông sư, mới miễn cưỡng có tư cách, mà như vậy thì Mộ Thanh Dạ mới phát hiện, Ngọc công tử và hắn thật sự là mây bùn khác biệt !
Mộ Thanh Dạ biết Ngọc công tử trong truyền thuyết rất mạnh, nhưng hắn không ngờ lại mạnh đến mức này !
Hắn là thiên tài cỡ tài, thế nhưng với tuổi đời còn nhỏ như vậy, thành tựu lại vô cùng huy hoàng ?!
Chưa tới hai mươi tuổi đã đạt cảnh giới cao nhất của tông sư, đủ để mọi người trong giang hồ phải ngước nhìn…
Ngọc công tử !
Mấy tên thích khách vừa mới bị dư uy của hắc bào lão nhân chấn xỉu đều tỉnh lại.
Thích khách cầm đầu nhìn hắc bào lão nhân ngã cách đó không xa mà vẫn không nhúc nhích, nhịn không được kinh hãi hét, " Bát trưởng lão ! "
Không đáp lại.
Hắn hoảng hốt – con bài chưa lật cuối cùng của nhiệm vụ lần này chính là bát trưởng lão, lúc này bát trưởng lão sinh tử chưa rõ, nhiệm vụ khẳng định thất bại, đến lúc đó, hắn trở về nhất định trốn không thoát cái chết, không bằng… liều mạng với bọn chúng !
Đồng tử hắn co rụt, đột nhiên hạ quyết tâm, trầm giọng quát với đám thủ hạ của mình, " Lên ! "
Bọn thích khách không dám phản bác, vội vàng vọt lên.
" Kiến hôi phiền toái. " Cung Trường Nguyệt mở miệng phun ra từng chữ giống, giống như huyền băng vạn năm lạnh lẽo rơi trên mặt đất, từng khối từng khối vỡ thành bột phấn rét lạnh.
Nàng chậm rãi nâng hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước, luồng khí xoáy nhàn nhạt tập trung lại ở tay nàng, rất nhanh đầu ngón tay nàng liền lấp lánh quang mang xanh trắng, sau đó tụ lại thành hai viên cầu màu xanh trắng ở giữa lòng bàn tay nàng, lẳng lặng lơ lửng, dần dần trở nên lớn hơn –
" Bạo vũ lê hoa… "
Nàng cúi đầu quát, hai luồng hào quang kia nháy mắt liền bùng lên trong tay nàng !
Tia sáng như sợi chỉ bay lượn dần dần thành hình, ngưng tụ thành sợi tơ hàm chứa hàn quang ngân sắc chen lấn trên đầu ngón tay Cung Trường Nguyệt, giống như có sinh mệnh yếu ớt bay lượn !
Đó là vũ khí của Cung Trường Nguyệt, lấy được từ dưới đáy biển, là chí bảo ngưng tụ sau vạn năm – thần binh lợi khí " bạo vũ lê hoa " được tạo ra từ hàn thiết trầm ngâm !
Cung Trường Nguyệt một thân huyền y giống như thần minh, chỉ bạc nho nhỏ bay lượn bên người, chỉ bạc còn tản ra quang mang nhàn nhạt, xa xa nhìn giống một đóa lê hoa nở rộ, yếu ớt bồng bềnh.
" Bạo vũ lê hoa ", danh xứng với thực.
Cung Trường Nguyệt khẽ vuốt ve chỉ bạc ở đầu ngón tay, đôi mắt lóe lên hàn quang lạnh băng, thanh âm lạnh nhạt tràn ngập sát khí !
" Chết. "
Tiếng nói vừa dứt, Bạo Vũ Lê Hoa nháy mắt chuyển động, hơn mười đạo ngân quang phóng ra, chuẩn xác xuyên qua tim từng thích khách xung quanh. Mà trong nháy mắt chỉ bạc tiến vào tim, nhất thời từ mềm biến cứng, đảo mắt trở thành xoáy ốc, sau đó hung hăng xoắn nát tim mấy tên thích khách.
Gần như là cùng thời gian, tất cả thích khách đều trừng lớn hai tròng mắt, sau đó tắt thở ngã xuống.
Thân thể bọn họ nhìn không ra vết thương gì, thậm chí còn không chảy ra chút máu nào, nhưng chỗ trái tim của họ đã sớm bị nghiền nát không chịu nổi.
Thuấn sát.
Cung Trường Nguyệt mắt lạnh đảo qua, sau đó thản nhiên hừ một tiếng, tay run lên, tất cả chỉ bạc đã bay đi nhanh chóng thu về, trong nháy mắt liền ngưng tụ lại thành hai viên cầu, sau đó biến mất trong lòng bàn tay Cung Trường Nguyệt.
Mộ Thanh Dạ nhìn hết một màn này, chỉ cảm thấy hàn khí bò từ lòng bàn chân lên, nháy mắt liền bao phủ toàn thân hắn, làm cho hắn nhịn không được run một cái.
Đáng sợ !
Lúc này trong lòng Mộ Thanh Dạ chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Một màn này thoạt nhìn có chút huyền ảo, nhưng Mộ Thanh Dạ biết rõ Ngọc công tử làm thế nào ! Hắn lấy nội lực thâm hậu làm nền tảng, đem con sông nội lực chia thành từng dòng chảy nhỏ, sau đó khống chế chỉ bạc, thao túng bọn chúng công kích !
Khả năng khống chế cỡ này, thật sự khiến người ta than thở !
Bất quá hắn cũng không biết, khống chế của Cung Trường Nguyệt với bạo vũ lê hoa cũng không phải chỉ ở trình độ này.
" Đi chết đi ! " Phía sau Cung Trường Nguyệt đột nhiên truyền đến thanh âm âm lãnh khàn khàn !
Hắc bào lão nhân khi nãy còn té không thể động dậy, lúc này đã phi thân lên, hai tay chộp thành trảo hung hăng chụp về hướng đỉnh đầu Cung Trường Nguyệt ! Móng tay màu đen tím lóe lên quang mang trí mạng !
Cung Trường Nguyệt chậm rãi quay đầu, đôi mắt thâm trầm không hề dao động.
Nàng dưới chân vừa động, bóng dáng giống như quỷ mị lủi đi, bởi vì tốc độ quá nhanh, ở tại chỗ vẫn còn tàn ảnh nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác giống như chợt biến thành sương khói, làm cho hắc bào lão nhân trực tiếp vồ vào không trung !
Trong chớp mắt, Cung Trường Nguyệt liền xuất hiện ở sau lưng hắc bào lão nhân, bàn tay trắng nõn như bạch ngọc từ từ nâng lên, cách hắn một lớp vải, hung hăng nắm lấy cổ hắn.
Lúc Tề Nhã và Thiên Yên vội vàng chạy đến, nhìn thấy chủ tử nhà mình tự tay bẻ gãy cổ một người mặc hắc bào, sau đó vô cùng chán ghét đem thi thể ném qua một bên.
Cả người lệ khí, giống như thanh kiếm sắc bén rời vỏ, khí thế không thể chống đỡ !
Lúc này trong lòng Tề Nhã vừa sợ sệt vừa kinh hãi – vừa rồi đang đi trên đường, chủ tử vốn đang xếp bằng ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở mắt, sau đó tung người nhảy ra ngoài xe ngựa, thoát vài cái liền mất tiêu.
Tề Nhã biết, đây là vì chủ tử không còn kiên nhẫn nữa.
Với võ công của họ, dĩ nhiên không có khả năng đuổi kịp Cung Trường Nguyệt, vì thế chỉ có nhận mệnh chạy đi, dĩ nhiên là phải ngầm tăng tốc độ lên, chỉ hy vọng ở đó không xảy ra tình huống khiến chủ tử tức giận !
Ai biết, các nàng vừa mới tới đây, liền nhìn thấy chủ tử tự tay giết người.
Có thể khiến chủ tử tự mình động thủ, vậy tâm tình chủ tử lúc này… phải xấu tới mức nào ?
Tề Nhã theo bản năng nhìn về phía người duy nhất đứng lặng im ở kia trừ chủ tử – Mộ Thanh Dạ. Tầm mắt dừng trên người hắn, Tề Nhã rất nhanh liền phát hiện bên cạnh Mộ Thanh Dạ còn có một người sắp chết.
Là Mộ Thanh Thần ! Hắn… hắn chết rồi sao ?
Tề Nhã đem hết toàn lực kiềm chế khủng hoảng trong lòng, bước từng bước một đến cạnh Cung Trường Nguyệt, thật cẩn thận gọi, " Chủ… tử ? "
Cung Trường Nguyệt tựa như không nghe thấy, nàng quay người lại, ánh mắt dừng thẳng trên người Mộ Thanh Thần.
Bờ môi hắn đã bắt đầu chuyển tím, ánh mắt ở dưới hàng mi thoạt nhìn mệt mỏi không chịu được, mà cả khuôn mặt cũng trở nên xám trắng giống như người chết, không còn chút hơi thở sinh mệnh nào.
Cung Trường Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, sau đó chầm chậm ngồi xổm xuống, nửa ngày mới mở miệng, thanh âm cũng rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy Mộ Thanh Thần.
" Thanh Thần, tỉnh đi, mau đứng lên. " Thanh âm của nàng cố ý đè thấp, hết thảy cảm xúc đều bị ẩn đi.
Bất quá, tiếng gọi của nàng rất có hiệu quả, lông mi Mộ Thanh Thần run lên vài cái, chốc lát sau, hắn mệt mỏi mở hai mắt, ánh mắt tan rã lần nữa ngưng tụ lại, sau đó chậm rãi dừng trên người Cung Trường Nguyệt, cứ như vậy nhìn nàng chăm chú, khóe miệng từ từ cong lên, giống như đóa hoa tử vong huyền ảo nở rộ trong nụ cười của hắn.
" Thanh Thần. " Cung Trường Nguyệt thở dài, nheo mắt lại.
" Chị… lại nhìn thấy chị… thật tốt… thật tốt… " Hắn nói xong, liền có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thân mình Cung Trường Nguyệt bởi vì xưng hô này mà chợt trở nên cứng đờ -
Em ấy vừa gọi mình… là gì ?
Dù là Cung Trường Nguyệt, cũng giật mình sửng sốt một lúc lâu mới khó khăn phục hồi tinh thần được, kinh ngạc trừng lớn, " Em nhớ rõ ta ? "
Nụ cười của Mộ Thanh Thần cũng không nhạt đi, ánh mắt tuy nhắm, nhưng trong yết hầu vẫn phát ra thanh âm trầm thấp, " Dạ. "
Đúng vậy, hắn nhớ ra rồi, nhớ rõ kiếp trước của mình, nhớ rõ mình là ai, lại càng nhớ rõ – người chị khiến hắn kiêu ngạo tự hào, cũng làm hắn đau lòng vô cùng, Cung Trường Nguyệt.
" Em nhớ rõ ta… " Cung Trường Nguyệt thì thầm nhắc lại, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Trong nháy mắt kia, giống như sông băng hòa tan, xuân về hoa nở !
Ánh mắt Mộ Thanh Thần cũng hoàn toàn mở ra, bị nụ cười nhàn nhạt không tính là rực rỡ này khiến cho hoa mắt.
" Chị… chị cười thật là đẹp… khụ khụ… " Hắ nói xong, đột nhiên mãnh liệt ho, toàn bộ người đều không nhịn được run lên, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
" Thanh Thần ! " Đồng tử Cung Trường Nguyệt co rụt lại, tươi cười nhất thời biến mất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mộ Thanh Thần.
" Không cần xụ mặt… phải cười… " Mộ Thanh Thần lộ ra nụ cười sáng lạn với Cung Trường Nguyệt.
Nụ cười này, trở thành nụ cười cuối cùng trong sinh mệnh của Mộ Thanh Thần.
Cười, tức vĩnh hằng.
Ánh sáng sinh mệnh trong mắt hắn dần tan rã, sương mù nồng đậm bao phủ hai mắt hắn, làm cho trước mắt hắn trở nên mông lung.
" Chị… em thật sự… " không muốn chết.
Em thật vất vả sống lại một lần, thật vất vả mới có được một thân thể khỏe mạnh, thật vất vả mới gặp lại chị, thật vất vả mới khôi phục trí nhớ, thật vất vả mới có thể… ở cùng một chỗ với người, chị của em.
Nhưng trước khi nói ra ba chữ cuối này, thân thể Mộ Thanh Thần cũng mềm nhũn, tay dần nâng lên cũng buông xuống.
Hai mắt nhắm chặt, không bao giờ mở nữa.
Cung Trường Nguyệt kinh ngạc nhìn khuôn mặt được phủ một lớp tro tàn của Mộ Thanh Thần, hơn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Tay nàng vẫn còn cầm lấy tay Thanh Thần, tay em ấy vẫn ấm áp như vậy, độ ấm chưa hề biến mất, giống như… em ấy còn chưa chết.
Chết ? Cung Trường Nguyệt nghiêng ngả, chỉ cảm thấy bên tai vang lên từng tiếng nổ.
" Sư đệ –" Mộ Thanh Dạ đỏ mắt, bi ai kêu lên một tiếng vang vọng thiên địa.
Tề Nhã biết – việc này, thật là nguy rồi, Mộ Thanh Thần… chết rồi ?!
Mộ Thanh Dạ rống lên một tiếng, bừng tỉnh Cung Trường Nguyệt, nàng khó khăn phục hồi tinh thần, run run đưa tay đặt lên cổ tay Mộ Thanh Thần.
Một mảnh yên lặng.
Em ấy thật sự đã chết.
Sự thật này, tàn khốc mà lại khắc nghiệt xuất hiện trước mắt Cung Trường Nguyệt, vết thương ở đáy lòng đã muốn kết vảy kia lại lần nữa bị xé rách, máu tươi điên cuồng chảy ra.
Cung Trường Nguyệt đã đau đến muốn chết lặng, lúc này căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
Trong lòng nàng chỉ có duy nhất một chấp niệm –
Thanh Thần sẽ không chết,
Đúng vậy ! Chỉ cần có nàng, Thanh Thần sẽ không chết !
Nàng có chút hiền lành đưa tay ôm lấy thi thể đã bắt đầu cứng ngắc của Mộ Thanh Thần, xoay người muốn rời đi.
" Chờ chút ! Ngươi muốn dẫn sư đệ ta đi đâu ?! " Mộ Thanh Dạ hét lớn, gắt gao trừng mắt nhìn Cung Trường Nguyệt.
Hắn biết võ công của mình thua xa nàng, nhưng hắn cũng không thể để Ngọc công tử tùy ý mang thi thể sư đệ đi !
Cung Trường Nguyệt quay đầu, thản nhiên nói, " Hắn là đệ đệ của ta, ta muốn đưa hắn đi. "
Sắc mặt Mộ Thanh Dạ lạnh lùng, " Không được, mời ngươi buông sư đệ ta ra ! " Hắn nâng tay hướng về phía Mộ Thanh Thần trong lòng Cung Trường Nguyệt.
Không khí xung quanh Cung Trường Nguyệt trong nháy mắt tràn ngập sát khí thị huyết.
" Cút ngay ! " Nàng nhấc chân đá Mộ Thanh Dạ một cước, tốc độ cực nhanh, khiến Mộ Thanh Dạ không thể né tránh !
Mộ Thanh Dạ bị đá một cước vào ngực, trực tiếp văng ra ngoài, hung hăng ngã trên đất
Mộ Thanh Dạ có thể cảm nhận được, xương sườn mình đã bị đứt mấy cái rồi, cảm giác này giống như thủy triều quét qua đầu hắn, làm cho sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, lại không nhịn xuống được phun ra một búng máu.
" Buông… sư đệ ta… " Mộ Thanh Dạ vẫn không bỏ cuộc, hắn ngã trên mặt đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cung Trường Nguyệt và Mộ Thanh Thần trong lòng nàng, trong mắt lóe lên quang mang cố chấp.
Cung Trường Nguyệt chậm rãi thu sát khí lại, sau đó nàng lẳng lặng nhìn Mộ Thanh Dạ.
Nàng thật không ngờ, nam nhân này lại nguyện ý vì Thanh Thần mà làm được đến mức này.
Cuối cùng, Cung Trường Nguyệt quay đầu lại, không để ý tới Mộ Thanh Dạ nữa, trực tiếp rời đi.
Không ai nhìn thấy, trong đêm đen, một bóng dáng nho nhỏ màu trắng ẩn ấp trong bóng tối, đứng từ xa nhìn Mộ Thanh Dạ cùng với cặp mắt u lam của hắn.
Thanh âm huyên náo dần dần tới gần – là người trong Thần Y cốc đến.
Thần Diệu quay đầu nhìn bên kia một cái, lúc quay đầu lại thì cong khóe miệng nhìn về phía Mộ Thanh Dạ, một tiểu hồ ly lại có nụ cười đầy tính người như vậy, trong đêm tối có vẻ vô cùng quỷ dị.
Sau đó, nó nhẹ nhàng chạy, tốc độ nhanh kinh người, trong mắt người thường thì chỉ là một bóng dáng màu trắng nháy mắt lủi qua thôi, nếu không chú ý còn nghĩ mình nhìn nhầm !
Rất nhanh, Thần Diệu lén lút chạy vào tiểu lâu, ngựa quen đường cũ nhảy xuống bậc thang, cuối cùng dừng lại bên một cái giường. Đây là nơi Mộ Thanh Dạ vừa ở cùng sư phụ của hắn.
Trên giường có bột phấn màu xám, đó là những gì còn lại của Thần Y cốc cốc chủ vừa mất.
Ánh mắt Thần Diệu lướt qua, cuối cùng nhìn chăm chú ở khối bạch ngọc không có chút gì hấp dẫn ở cạnh giường.
Đó là Lung Ngọc.
Mộ Thanh Dạ vội vàng rời đi vì Mộ Thanh Thần, thế nhưng đã để lại bảo vật trấn cốc ở nơi này, cũng tiện nghi cho Thần Diệu !
Trong cổ họng Thần Diệu phát ra thanh âm cô lỗ cô lỗ, giống như đang cười trộm. Sau đó, nó thả người nhảy đến trên giường, từng bước một đi về phía Lung Ngọc.
Nó cúi đầu, ngửi một chút ở xung quanh Lung Ngọc, tựa như Lung Ngọc là thức ăn mỹ vị, mà nó thì đang xem xét có thể nuốt xuống hay không.
Nhưng trên thực tế, Thần Diệu đang phân biệt Lung Ngọc này là thật hay giả.
Lung Ngọc là bảo vật truyền thuyết, Lung Ngọc chân chính đã không hề xuất hiện hơn trăm năm qua, trong lúc đó không biết đã có bao nhiêu Lung Ngọc giả ra đời, Thần Diệu cũng gần như chết tâm rồi.
Nhưng hơi thở ôn hòa quen thuộc chạy một vòng trong cơ thể Thần Diệu, con ngươi u lam nhất thời sáng rực, trên gương mặt nho nhỏ lộ ra biểu tình kinh hỉ không thể tả !
Thật sự là Lung Ngọc !
Thần Diệu có chút kích động, vội vàng đem mặt để sát vào Lung Ngọc, sau đó chậm rãi bỏ vào miệng.
Chỉ trong vài hơi thở, nó đã thoải mái đến mức không tưởng rồi.
Quả nhiên là bảo vật truyền thuyết ! Danh bất hư truyền !
Thần Diệu vui vẻ, nhanh chóng ngậm Lung Ngọc trong miệng, thân mình nho nhỏ vừa chuyển, liền chạy ra ngoài tiểu lâu.
Lúc nó vừa chạy đến cửa phòng, tựa hồ cảm giác được gì, bước chân dừng lại, đầu nhanh chóng chuyển qua, cảnh giác nhìn về bên kia.
Là ai ? Trong Thần Y cốc thế nhưng lại có người võ công cao thâm như thế ẩn nấp ! Là ai ?
Thần Diệu cảm nhận được độ ấm nhàn nhạt từ Lung Ngọc trong miệng, lòng cũng hiểu rõ vài phần.
Nếu Thần Y cốc đơn giản như thế, làm sao có thể đảm đương danh hiệu và thế lực mạnh như vậy, làm sao có thể giữ Lung Ngọc làm chí bảo ?
Bất quá, đáng tiếc…
Thần Diệu trừng mắt – hồ tộc như nó trời sinh đã am hiểu ẩn nấp, cho dù đối thủ võ công cao thâm cỡ nào, với cảnh giới của nó cũng không có khả năng bị phát hiện. Cho nên, với Thần Diệu mà nói, mang theo Lung Ngọc chạy khỏi đây là chuyện vô cùng đơn giản.
Nó vui mừng lắc lắc đầu, biểu hiện thông minh cùng gian xảo khi nãy lập tức tan vỡ, lại trở về bộ dáng ngốc ngốc đáng yêu.
Nó không dám ở lại lâu, vội vàng chạy ra ngoài.
Đợi đến khi ra khỏi Thần Y cốc, xe ngựa lúc trước vẫn đang đậu ở đó, tựa hồ đang đợi nó.
Thần Diệu cảm thấy ấm áp, xúc động chạy lên.
Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng ở bên trong, mà Mộ Thanh Thần cứ lẳng lặng nằm trên đùi nàng.
Cung Trường Nguyệt cúi đầu nhìn Mộ Thanh Thần, đưa tay vén một ít tóc trên đầu hắn, từ từ lên tiếng, " Đã trở lại ? "
Ánh mắt Thần Diệu dừng trên người Mộ Thanh Thần, trong mắt toát ra vài phần giãy dụa và do dự, nhưng cảm xúc đó chỉ lóe lên một chút ở đôi mắt u lam của nó, rất nhanh liền biến mất.
Tề Nhã vẫn còn sợ hãi với chuyện vừa rồi, hiện tại thấy chủ tử không tức giận thì vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng, Mộ Thanh Thần thật sự đã chết.
Chủ tử bình tĩnh như thế cũng rất đáng sợ.
Trong xe ngựa rất yên tĩnh.
Tề Nhã muốn phá vỡ sự im lặng này, lúc ánh mắt đảo qua Thần Diệu, còn cố ý kinh ngạc kêu, " A ? Trong miệng Thần Diệu có cái gì kia ! "
Cung Trường Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thần Diệu.
Thần Diệu rụt đầu lại.
Bất quá nó nhìn Cung Trường Nguyệt vài lần, sau đó vẫn đi đến bên cạnh nàng, đem thứ trong miệng nhả ra, dùng mũi đẩy Lung Ngọc về phía Cung Trường Nguyệt, tựa hồ muốn nàng cầm lấy.
" Ngọc ? " Cung Trường Nguyệt đưa bàn tay ra, cầm Lung Ngọc.
Vừa nắm trong tay, có một loại ấm áp khó tưởng tượng được truyền từ ngọc đến người, sau đó tiến vào trong đầu nàng.
Lúc này, Lung Ngọc trắng thuần vốn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Cung Trường Nguyệt, đột nhiên lóe lên bạch sắc quang mang, hào quang này cũng không chói mắt, ngược lại còn thập phần nhu hòa, ở trong xe ngựa giống như một mặt trời nho nhỏ !
Cung Trường Nguyệt kinh ngạc nhíu mi.
Thật ra không chỉ nàng, còn có Tề Nhã và Thiên Yên cũng rất kinh ngạc. Bất quá, kinh ngạc nhất vẫn là Thần Diệu.
Nó hoàn toàn không ngờ, Lung Ngọc trong truyền thuyết cư nhiên lại sinh ra phản ứng với Cung Trường Nguyệt !
Chẳng lẽ… chẳng lẽ…
Thần Diệu nhìn về phía Cung Trường Nguyệt, khó có thể xúc động cùng vui mừng.
Cung Trường Nguyệt híp mắt nhìn Lung Ngọc trong tay, lông mi khẽ run vài cái. Sau đó, nàng thu ngón tay lại, đem Lung Ngọc cầm trong tay, tùy ý để qua một bên, cũng không quá mức để tâm.
Thần Diệu cũng không để ý Cung Trường Nguyệt đối xử với Lung Ngọc thế nào, nó kinh hỉ nhìn Lung Ngọc, sau đó nhìn Mộ Thanh Thần trong lòng Cung Trường Nguyệt, trong mắt lóe lên quang mang kiên định.
" Nhanh lên, đi Ẩn Tinh cốc. " Nói tới đây, Cung Trường Nguyệt dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Tề Nhã, " Gọi Nhược Tư nhanh chóng trở về Ẩn Tinh cốc chờ ta. "
Ẩn Tinh cốc, tổng bộ Thần lâu.
Trong mắt Tề Nhã toát lên vẻ bi ai – nàng biết, chủ tử là muốn cứu Mộ Thanh Thần. Nhưng sự thật là Mộ Thanh Thần chết rồi a ! Cho dù đại phu y thuật xuất thần nhập hóa cỡ nào, cũng không có khả năng kéo người chết từ Diêm Vương điện trở về ! Chủ tử cần gì như vậy chứ ?
Nhìn chủ tử mà mình kính ngưỡng sùng bái nhiều năm như vậy, lúc này lại cố chấp vì một người như vậy, trong lòng Tề Nhã nhịn không được đau xót.
Nàng một lòng kính ngưỡng chủ tử, làm sao có thể thừa nhận chuyện này ?!
Đầu nàng nóng lên, thế nhưng lại to gan lớn mật đem những điều nghẹn trong lòng nói hết ra !
" Chủ tử ! Hắn đã chết rồi ! Người sờ mạch hắn, người nghe tim hắn một chút đi ! Mộ Thanh Thần… đã chết thật rồi a ! Chủ tử, người chết không thể sống lại, người đừng chấp nhất nữa ! "
Nàng nói xong, cảm thấy trong lòng nhẹ hẳn đi, sự nặng nề cũng vơi đi rất nhiều.
Cho dù nàng có cơ hội lựa chọn lần nữa, nàng cũng sẽ nói ra những lời này, cho dù chủ tử trừng phạt nàng, giết nàng, nàng đều thừa nhận ! Chỉ cần chủ tử có thể nhận ra sự thật này, không chấp nhất vì hư ảo… nàng thừa nhận tất cả !
Tề Nhã kiên định nghĩ.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, vẻ mặt Cung Trường Nguyệt trầm đi vài phần, lạnh lùng phun ra hai chữ, " Câm miệng. "
Tề Nhã bi thương nhìn Cung Trường Nguyệt, ai oán gọi một tiếng, " Chủ tử… "
" Ta lặp lại lần nữa. " Cung Trường Nguyệt dừng lại một chút, chậm rãi quay đầu đi, ánh mắt tĩnh lặng dừng trên người Tề Nhã, " Câm miệng. "
Tề Nhã còn muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Thiên Yên kéo lại, cúi đầu hô " tỷ tỷ. "
Tề Nhã không thể không bỏ cuộc, ánh mắt ngấn lệ quay đầu đi.
Cung Trường Nguyệt thu hồi ánh mắt, dịch đến sát Mộ Thanh Thần, thấp giọng thì thầm với hắn, " Em yên tâm, rất nhanh thôi, chị sẽ tìm người y thuật trác tuyệt cứu em, em… sẽ không chết đâu. "
Lời của nàng, giống như nói với Mộ Thanh Thần, cũng giống như đang nói với chính mình.
Cung Trường Nguyệt, ngươi không thể để em ấy chết.
Cho dù trả giá tất cả, ngươi cũng không thể để em ấy chết.
Trước mắt Cung Trường Nguyệt hơi mơ hồ, nàng nâng tay nhẹ nhàng lướt qua trán Mộ Thanh Thần –
Thanh Thần… là ấm áp duy nhất trong lòng mình.
Nàng đã mất đi một lần, không thể, thật sự không thể mất đi lần nữa.
Nàng cúi xuống, chậm rãi xiết chặt bàn tay, móng tay được tu bổ mượt mà, đâm sâu vào trong thịt của nàng, đè ra một cái dấu ngoằn ngoèo.
Bây giờ, nàng… nhất định phải bảo vệ !