Cái gọi là sơ tái thiên hạ võ hội, chẳng qua chỉ là hâm nóng, trận đấu thật sự chính là trận quyết tái, chỉ có lúc này, những cao thủ kỳ danh khó gặp trên giang hồ, vì cuộc đấu danh hào “Thiên hạ đệ nhất cao thủ”, mới có thể xuất toàn lực, trận đánh kia mới thật phấn khích, khiến người ta xem mà khoan khoái vô cùng!
Vòng sơ tái so với quyết tái chỉ là trò trẻ con, nhưng một ít cao thủ bởi vì lánh đời không có danh hiệu, lại bị Trầm Mặc thạch hấp dẫn mà ra mặt, hơn nữa còn tiến vào vòng quyết tái, đó dĩ nhiên xứng đáng là hắc mã. Mà những người không lọt được vào vòng quyết tái, lại đánh một trận thật đẹp để lưu lại ấn tượng trong lòng mọi người, cũng xem như có chút thu hoạch, đợi thêm một thời gian, bọn họ liền có một chút thanh danh nhỏ trên giang hồ, cũng chỉ có ở đây nắm lấy chút danh tiếng nhỏ nhoi này, mới được chân chính xem như trở thành người giang hồ.
Mặc kệ ai vui vẻ ai sầu muộn, trận quyết tái vẫn đúng hạn diễn ra.
Cao thủ tham gia tuy rất nhiều, nhưng võ công vẫn chia ra cao thấp. Đương nhiên, người đạt cấp bậc tông sư như Huyền Nhiên chân nhân, là khinh thường tranh đoạt với tiểu bối, liền phái đệ tử của mình lên đài, còn mình thì ngồi cười xem trận đấu. Mà người quyền cao chức trọng như chưởng môn Thần Nam phái Đồng Văn Sinh, cũng ngại thân phận mình, không thể công khai xuất chiến, cũng chỉ có thể phái ra đệ tử đắc ý nhất của mình.
Các chưởng môn tới tham gia đại khái đều như thế, bất quá có một người làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Không nghi ngờ gì, là – Ngọc công tử.
Ngoc công tử tham gia trận quyết tái, dựa theo lẽ thường mà nói thì không nên, tuy Thần lâu của hắn chỉ mới xuất hiện vài năm, nhưng trong lòng mọi người trên giang hồ, Thần lâu đã có thể đánh đồng với những quái vật như Thần Y cốc, Thần Nam phái. Mà Ngọc công tử là lâu chủ Thần lâu, dĩ nhiên cũng nên chú ý thân phận, không nên cùng những người đó tranh đoạt hư danh mới đúng!
Chẳn lẽ hắn cũng bị Trầm Mặc thạch hấp dẫn?
Mọi người ồn ào suy đoán trong lòng.
Bất quá Ngọc công tử này thiệt là khác loài, các chưởng môn tông sư vẫn tương đối coi trọng điều này, mọi người đều không tham gia, mà thật sự tham gia vòng quyết tái chỉ có một ít cao thủ trong các môn phái nhỏ, hoặc là cao thủ kiêu ngạo độc lai độc vãng trên giang hồ, cùng với đám đệ tử được các sư phụ kỳ vọng cao.
Trải qua đấu loại, một ít người đục nước béo cò rất nhanh bị loại bỏ, còn lại mười người, đều là những người có thực lực, trong đó bao gồm Lâu Thập Tam, Nam Tử Li cùng với Ngọc công tử Cung Trường Nguyệt.
“Oa oa! Tỷ tỷ ngươi thật lợi hại! Chỉ vài chiêu đã đánh bay mấy người đó rồi!” Mộ Thanh Thần kéo theo một làn sương trắng, bay tới bay lui xung quanh Cung Trường Nguyệt, trừng đôi mắt sáng, không ngừng vỗ tay sùng bái.
Kiếp này tuy rằng hắn có cốt cách thanh kỳ, là nhân tài luyện võ tuyệt hảo, ngay cả sư huynh hắn Mộ Thanh Dạ (theo bản cv ở đây là Nam Tử Li, nhưng CaS sửa lại thành MTD cho hợp lý) cũng thua hắn vài phần, nhưng so với tỷ tỷ mà yêu quái cũng không bằng này, hắn chỉ thấy mình tràn đầy tự ti.
Tỷ tỷ ở đây lớn hơn hắn đâu có bao nhiêu tuổi, mà đã đạt được cảnh giới tông sư rồi, mà hắn thì sao?
Tự ti a! Rất tự ti a!
Bất quá Mộ Thanh Thần suy sụp một trận, sau đó liền vui vẻ hẳn lên, chỉ cảm thấy mình có một tỷ tỷ lợi hại như vậy đúng là một chuyện khó lường!
Bởi vì lý do dẫn hồn, linh hồn Mộ Thanh Thần trải qua tẩy rửa của Dẫn Hồn đăng, rất nhiều tạp chất đều bị loại bỏ, linh hồn còn lại ngày càng tinh thuần, cho nên vô luận là hành động hay là suy nghĩ của Mộ Thanh Thần, đều đơn thuần hơn trước kia rất nhiều. Giống như vừa rồi, giây trước hắn còn cảm thấy thiên phú mình “tệ hại” mà thấy mất mát không thôi, ngay sau đó lại bởi vì thiên phú tỷ tỷ vô cùng yêu nghiệt mà cao hứng vô cùng!
Bất quá Cung Trường Nguyệt đâu có để ý khen ngợi của Mộ Thanh Thần, ánh mắt nàng giống như vô tình lướt qua chỗ Mộ Thanh Thần, ý tứ cảnh cáo trong đó lại vô cùng rõ ràng – Trở về cho ta!
Tuy Cung Trường Nguyệt không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Mộ Thanh Thần.
Hiện tại linh hồn Mộ Thanh Thần không ổn định, nếu hắn ngày nào cũng lắc lư ở ngoài như thế, sẽ làm linh hồn hắn ngày càng suy yếu, cuối cùng có khi còn tiêu tan. Biện pháp tốt nhất dĩ nhiên là ngây ngốc ở trong Tụ Phách châu một thời gian, chậm rãi luyện hóa linh khí trong đó, lại thông qua Lung Ngọc nuôi dưỡng, khiến cho linh hồn mình càng thêm ngưng tụ, càng mạnh mẽ hơn, cũng chỉ có như vậy mới có một chút năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng Mộ Thanh Thần cứ khăng khăng không chịu an phận!
Bị tỷ tỷ trừng, Mộ Thanh Thần biết mình nhất thời lắm miệng, trong mắt đầy ủy khuất, “Ta… Là ta nhàm chán thôi…” Hắn bay đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, nhỏ giọng giải thích.
Hắn mới không muốn ở trong cái hạt châu đen thui kia đâu, không gian thì nhỏ, cái gì cũng không có, thật sự là chán muốn chết, làm sao so được với bên ngoài tự do vui vẻ? Hơn nữa mấy tên ngốc này không có nhìn thấy hắn, ngẫu nhiên hắn muốn đùa dai một chút cũng không có ai biết, thật sự là chơi rất tốt!
Mộ Thanh Thần nghĩ nghĩ, liền ngốc hề hề rung đùi đắc ý nở nụ cười.
Cung Trường Nguyệt đương nhiên biết Mộ Thanh Thần đang cười cái gì, Mộ Thanh Thần nghĩ việc làm của mình không có ai biết, nhưng thật ra nàng đều nhìn thấy hết, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ với hành động ngây thơ như trẻ con ba tuổi của đệ đệ.
Bất quá Thần Diệu cũng đã giải thích nguyên nhân vì sao Thanh Thần lại có hành vi ngây thơ như thế, nên Cung Trường Nguyệt cũng không lo lắng. Mà mấy người bị trêu chọc, dĩ nhiên không liên quan tới nàng, nàng cũng không phải quá nhàn rỗi. Ai bảo ngươi xui xẻo, cố tình ở trước mặt đệ đệ ta?
Kiểu che chở này của Cung Trường Nguyệt ở trước mặt người khác chính là hồ đồ không phân rõ phải trái, nhưng đây là đạo lý của Cung Trường Nguyệt!
Việc làm của nàng đều dựa theo đạo lý của mình, chưa từng quan tâm đến những quy tắc của thế gian này.
Cho nên tuy rằng Cung Trường Nguyệt bất đắc dĩ, nhưng cũng không trách cứ Mộ Thanh Thần, cũng tùy hắn đi.
“Không nói nhiều, ngươi trở về nhanh lên.” Lúc nói những lời này, sắc mặt Cung Trường Nguyệt trầm xuống, hình như giận rồi.
Người nào cũng biết, vị chủ nhân này lúc giận lên thật là hù chết người, ngay cả Mộ Thanh Thần rất được Cung Trường Nguyệt cưng chìu cũng hiểu rất rõ, lúc này nhìn thấy sắc mặt của Trường Nguyệt tỷ tỷ, dĩ nhiên không dám phản bác, vội vàng đáp vài tiếng, nhanh như chớp chui vào trong Tụ Phách châu.
Tụ Phách châu được Cung Trường Nguyệt đeo bên hông, bởi vì mấy ngày nay, Mộ Thanh Thần tỉnh dậy thì luôn không an phận, chạy khắp nơi, Cung Trường Nguyệt liền sai người chạm một cái hộp nhỏ hình thoi, ở trên treo một anh lạc (mấy cái tua rua mà người cổ đại hay đeo bên hông ý) màu đỏ. Sau đó để Tụ Phách châu đã được hóa trang vào trong hộp nhỏ, lại buộc nó ở bên hông, cả ngày dính bên người.
Người ngoài thấy, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy có chút kỳ lạ và xinh xắn thôi.
Mộ Thanh Thần vừa chui vào không bao lâu, liền đến trận đấu của Cung Trường Nguyệt.
Lần này đối diện nàng là một người vạm vỡ, râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn rất lôi thôi. So sánh một chút, trong mắt mọi người, Ngọc công tử vốn đã có phong thái so với tiên nhân lại tuấn mỹ như thần, còn có một loại tôn quý thâm trầm không thể tả, cho dù ở trước một đại hán cao chừng 1m9 cũng không hề có vẻ nhỏ bé, ngược lại còn cao vô cùng.
Bất quá đại hán vẫn có phong phạm cao thủ, hai tay cầm một cây rìu lưỡi to, ánh mắt lợi hại như chim ưng. Nghe nói, vị đại hán vạm vỡ dung mạo bình thường này, chính là dựa vào cặp rìu này đánh khắp Giang Nam – toàn phong Lí Hoài.
Ngay lúc Cung Trường Nguyệt nâng tay chuẩn bị dánh bay người này, Lí Hoài đột nhiên làm ra một động tác khiến tất cả mọi người kinh ngạc!
Hắn ném hai cây rìu lưỡi to xuống, một tay vội đặt sau lưng, một tay cào tóc, khuôn mặt đầy râu lộ ra một nụ cười vừa khờ vừa ngốc, một người bự như gấu lại làm động tác này, thật có chút…
Mọi người nhất thời hết chỗ nói.
Giây tiếp theo, lời nói của Lí Hoài lại làm mọi người kinh ngạc không thôi, “Hắc hắc, ta… ta nhận thua! Ta nhận thua!”
Thần Nam phái là chủ nhà lần này của thiên hạ võ hội, cho nên lúc này chưởng môn Đồng Văn Sinh đứng ra hỏi, “Lí Hoài huynh đệ, có thể nói cho chúng ta biết lý do ngươi nhận thua không?”
Người khác đương nhiên cho rằng Đồng Văn Sinh hỏi như thế này là không quá thỏa đáng, dù sao người ta nhận thua thì thôi, có cần phải biết lý do không? Nhưng Đồng Văn Sinh lại không nghĩ như vậy, hắn thật sự muốn làm khó Ngọc công tử một chút, cho dù lúc này làm khó Ngọc công tử cũng không thể đem lại phiền phức gì, nhưng hắn làm như vậy trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái một chút.
Với chuyện này, trên mặt Lí Hoài vẫn cười ngốc như cũ, “Ta… Ta đánh không lại hắn!”
Mọi người nhất thời ồ lên.
Thiên hạ võ hội này chính là chuyện trọng đại của mọi người, có người nào trên giang hồ không xem việc tham gia trận quyết tái thiên hạ võ hội là tượng trưng cho địa vị cùng thực lực của mình? Mà Lí Hoài tuy ở Giang Nam có thanh danh khá lớn, nhưng thực tế đây là lần đầu tiên hắn có thiệp mời tham gia vòng quyết tái thiên hạ võ hội, sao có thể chưa đánh một trận để thanh danh mình lan truyền, liền nản lòng lui xuống chứ?
“Lí Hoài huynh đệ! Ngươi còn chưa đấu, sao biết đánh không lại Ngọc công tử a?” Dưới đài có một người đột nhiên cao giọng hỏi.
Lí Hoài không cười nữa, ánh mắt không ngừng liếc về phía Cung Trường Nguyệt, trên khuôn mặt đen thui nổi lên hai rạng mây đỏ, sau đó lắp bắp nói, “Ngọc công tử… Ta… Ta rất sùng bái Ngọc công tử, hắn… hắn là mục tiêu của ta!”
Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt vẫn như thường, không có chút giật mình hay ngạc nhiên gì, vẻ bình tĩnh kia quả thực khiến người xung quanh sợ hãi than! Nhưng những người khác lại kinh ngạc vì lời nói của Lí Hoài.
Thì ra Lí Hoài là…!
“Oa! Tỷ tỷ! Hắn là fan của ngươi nha!” Mộ Thanh Thần đột nhiên lộ ra nửa thân mình.
Nếu là người khác, trước mặt đột nhiên có người xuất hiện như vậy, lại chỉ có nửa người, có lẽ đã sợ đến mức tái mặt. Nhưng đây là Cung Trường Nguyệt, nàng thản nhiên nhìn hắc một cái, môi cũng không động, trong lòng bình thản nói hai chữ với Mộ Thanh Thần, “Quay về.”
Mộ Thanh Thần lập tức rụt đầu trở về.
Như thế hắn còn không thỏa mãn, đứng trong Tụ Phách châu còn muốn ngẩng đầu giải thích hai câu, “Tỷ tỷ! Ta vừa rồi chỉ là tò mò a! Ngươi đừng tức giận ha!”
Cung Trường Nguyệt trên mặt không thay đổi gì, nhưng trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Đệ đệ này, thật đúng là ngày càng trẻ con rồi!
Sự kiện fan này nhanh chóng bị bỏ qua, mọi người nghị luận một hồi thì liền đem ánh mắt đặt vào trận đấu, mà mấy lời đó cũng chỉ bí mật nói chứ không dám nói ở trước mặt. Trên giang hồ ai mà không biết Ngọc công tử tính tình hỉ giận bất định, hơn nữa Thần lâu trong tay hắn lại thần bí cường đại như thế, ngộ nhỡ lời nói của bọn họ rơi vào tai Ngọc công tử, chọc giận hắn thì làm sao bây giờ? Tất cả bọn họ đều gặp họa.
Ngoại trừ Cung Trường Nguyệt, Nam Tử Li và Lâu Thập Tam cũng tham gia nhân tuyển.
Nam Tử Li tuy thiên phú tốt, ngay cả Huyền Nhiên chân nhân cũng tán thưởng đồ đệ này không thôi, nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ tuổi, tư lịch* cũng chưa đủ, sau khi gặp một đối thủ mạnh mẽ, cắn răng kiên trì đánh một lúc lâu thì thất bại. Bất quá trận này hắn đánh xem như đủ phấn khích, trước kia bởi vì giới hạn thân phận mà Nam Tử Li luôn không có được thanh danh trên giang hồ, cuối cùng nhờ cơ hội này mà nổi tiếng.
*Tư cách và sự từng trải.
“Sư phụ, thực xin lỗi…” Nam Tử Li đứng trước mặt Huyền Nhiên chân nhân, áy náy cúi đầu.
Hắn thật ra lại có vẻ cao ngạo.
Thân phận cao quý, lại tuổi trẻ đắc ý, cho dù là ở trên người nào cũng sẽ dưỡng thành một chút tâm cao khí ngạo, cho nên Nam Tử Li kiêu ngạo một chút cũng không phải kỳ quái. Đương nhiên, ngoại trừ quái thai như Cung Trường Nguyệt. Nhưng trận đấu hôm nay, đối thủ đánh bại hắn lớn hơn hắn mười tuổi, hắn thua cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Thật sự khiến hắn cảm thấy giống như bị đánh đòn cảnh cáo, là Ngọc công tử.
Tuổi Ngọc công tử tương đương hắn, thậm chí có thể nhỏ hơn hắn một chút, nhưng lại có thể đạt được thành tựu như thế, lại còn có thanh danh hiển hách khắp giang hồ, tất cả những điều này, đều làm hắn cảm thấy hổ thẹn.
Tuy rằng trước kia thường xuyên nghe được những chuyện đầy tính truyền kỳ của Ngọc công tử, nhưng dù sao Nam Tử Li vẫn chưa thật sự tiếp xúc qua, cho nên cảm giác không sâu lắm. Hiện tại Ngọc công tử đang ở trước mặt hắn, lại còn ở trong vòng quyết tái thiên hạ võ hội, một chưởng đem đối thủ đánh bay khỏi võ đài, bộ dạng thành thạo kia mới thật sự khiến hắn rung động!
Cho nên áy náy của hắn bây giờ không phải là thua trận, mà là hổ thẹn trước đây ánh mắt mình thiển cận như thế.
Huyền Nhiên chân nhân chỉ có một đệ tử, từ lúc hắn vài tuổi đã mang theo bên người, dĩ nhiên vô cùng hiểu rõ hắn, lúc này cũng hiểu được Nam Tử Li rốt cục đang suy nghĩ cái gì.
Vì thế hắn lộ ra nụ cười vừa lòng, thoạt nhìn thật đúng là có phong thái đại sư, sau đó gật đầu với Nam Tử Li, “Ngươi hiểu được sớm, chưa muộn, chưa muộn!”
Nam Tử Li trầm mặt trong chốc lát rồi mới gật đầu.
Lúc này Huyền Nhiên chân nhân đột nhiên cười đến mức càn rỡ, vỗi vai Nam Tử Li, “Haha! Ngươi chỉ cần làm cho ta nhiều đồ ăn ngon là được! Sư phụ sẽ không trách ngươi!”
Nam Tử Li đem hết toàn lực mới khiến cho mình không lập tức trở mặt khinh thường.
Sư phụ của hắn, thật đúng là gian sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Lâu Thập Tam với Nam Tử Li tuổi cũng ngang nhau, cho nên đều được xem là nhỏ tuổi, nhưng hắn đã sớm dốc sức tiến vào giang hồ, kinh nghiệm so với Nam Tử Li không phải chỉ phong phú hơn nửa điểm, cho nên hắn vẫn kiên trì tiến sâu vào trong, qua năm cửa, chém sáu tướng, cư nhiên lại trùng hợp như vậy, cùng Cung Trường Nguyệt đánh vào một người!
“Ngọc công tử…” Lâu Thập Tam yên lặng nhớ kỹ cái tên này trong lòng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phá bên kia, tựa như bất cứ điều gì cũng không so được với bóng dáng kia.
Không hiểu sao, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên xúc động, xoát xoát hai cái liền đi tới bên cạnh Cung Trường Nguyệt.
“Có việc?” Cung Trường Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, hỏi một câu.
Ánh mắt Lâu Thập Tam lạnh như băng nhìn Cung Trường Nguyệt, gằn từng tiếng nói, “Ta sẽ chờ trận đấu với ngươi vào ngày mai.”
Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
Cung Trường Nguyệt lại cảm thấy quái lạ, “Cái gì Thập Tam này, thật đủ bướng bỉnh!”