Giọng nói này hoàn toàn không che giấu ác ý bên trong nó, nói xong, còn cười khặc khặc quái dị, khiến người xung quanh nghe được sởn tóc gáy.
Lúc này mọi người liền cảm thấy nghi hoặc – thanh âm này, tựa hồ không phải trong bọn họ nói ra. Nó giống như truyền tới từ chân trời, từ xa đến gần, mờ mờ ảo ảo, cực kì không đúng lúc.
" Ai ? " Làm chủ sự, chưởng môn Thần Nam phái Đồng Văn Sinh lập tức giận tái mặt, quát lớn.
Hắn tuy rằng ở trước mặt Cung Trường Nguyệt cũng chính là Ngọc công tử bày ra bô dạng nịnh nọt, nhưng theo xu hướng, Ngọc công tử đánh bại Huyền Nhiên chân nhân, còn để lộ sự thật là mình đã đạt cảnh giới tông sư, hắn lấy thái độ như vậy để đối đãi, cũng không có gì đáng trách.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện giọng nói chẳng biết từ đâu ra ? Người tới rốt cục là ai ? Vậy mà lại không mời mà tới, Đồng Văn Sinh hắn dĩ nhiên không có vẻ mặt hòa nhã rồi, đương nhiên bày ra khí phách của người ở địa vị cao, chưởng môn thiên hạ đệ nhất phái.
Bất quá người thần bí hình như cũng không định cho chưởng môn thiên hạ đệ nhất phái Đồng Văn Sinh một chút mặt mũi, không lưu lại đường sống, giễu cợt nói, " Chỉ là chưởng môn một phái nhỏ, cũng xứng biết thân phận ta sao ? " Phần kiêu ngạo trong giọng nói không hề che dấu, toàn bộ lộ ra ngoài.
Đồng Văn Sinh lập tức nổi giận, " Thần Nam phái ta là thiên hạ đệ nhất đại phái, ngươi lại dám không biết điều nói chúng ta là tiểu phái ?! "
Thân là chưởng môn như hắn, cực kỳ coi trọng sĩ diện, hơn nữa phải biết rằng, hắn tốn bao nhiêu tâm tư và cố gắng mới đi được đến vị trí như bây giờ, đạt được địa vị cùng vinh quang này, lại bị người ta ù ù cạc cạc nói không đáng một đồng ! Hắn không giận mới là lạ !
" Thiên hạ đệ nhất đại phái ! Ha ha ! Ngươi có phần hơi coi trọng mình rồi ! " Thanh âm kia cuồng tiếu một trận, hiển nhiên là không quan tâm tới chuyện Đồng Văn Sinh mới nói, " Nếu ngươi là thiên hạ đệ nhất đại phái, vậy Ma Tông bọn ta là cái gì ? "
Câu hỏi kiêu ngạo đến cực điểm ! Trong vô tình lại lộ ra thân phận –
Người Ma Tông !
Ở đây, rất nhiều người đều hoảng sợ không thôi ! Ngay cả Đồng Văn Sinh trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên phản bác thế nào.
Người Ma Tông kia vừa dứt lời, liền có nhiều người mặc hắc y che mặt, từ trên trời hạ xuống. Đại khái có khoảng hai mươi mấy người tới, trong đó hơn phân nửa đã đạt cảnh giới nhất lưu cao thủ trên giang hồ, mà năm người mờ ảo kia không hề che dấu khí thế trên người mình, giống như thủy triều đè xuống xung quanh, trực tiếp khiến vài người nội lực thấp phun ra máu tươi, trước mắt một màu đen, ngã thẳng xuống, không đứng dậy nữa.
Năm người này, thế nhưng ai cũng là tông sư ! Hơn nữa người cầm đầu lại còn là đỉnh tông sư !
Mọi người chỉ cảm thấy thở không nổi – năm người này là sao, tông sư bây giờ lại trở nên không đáng giá vậy ư ? Ở đây nhiều như vậy thì không nói, lại còn nhảy ra thêm năm người nữa ! Còn tự xưng là người Ma Tông !
Nói tới Ma Tông, cái tên kia khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật ! Nhớ năm đó triều Trần vừa mới diệt vong, thiên hạ hỗn loạn, quần hùng ra sức tranh giành, lập tức có hai đại thế lực ngang trời xuất thế, một cái là Đạo tông, một cái là Ma Tông, hành vi tàn nhẫn không theo lẽ thường, ham thích sát sinh, bị người trong võ lâm phỉ nhổ, thiên hạ đối với Ma Tông lại càng chán ghét và sợ hãi.
Trong thời cuộc hỗn loạn đó, có rất nhiều kiêu hùng* muốn tranh bá thiên hạ, thống nhất giang sơn, nhưng tranh đấu trên đại lục vẫn quay quanh Đạo tông và Ma Tông. Khi đó không có hoàng đế, không có triều đại, Đạo tông và Ma Tông này nghiễm nhiên là hai quốc gia !
*Kiêu hùng : người ngang ngược có dã tâm, người trí dũng kiệt xuất.
Thời cuộc hỗn loạn giằng co rất nhiều năm, cho đến khi tam quốc ra đời, Đạo tông và Ma Tông mới dần dần lánh đời, mười mấy năm trước, hoàn toàn mất đi tin tức trên giang hồ. Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn có người của Ma Tông Đạo tông xuất hiện, nếu không phải đụng chạm đến chiêu bài của Ma Tông Đạo tông thì họ cũng không có ý tái xuất giang hồ.
Người đời đều cho rằng thật ra Ma Tông lúc thiên hạ đại loạn đã bị đả kích rất nặng, tổn thương nguyên khí, thực lực chân chính không bằng lúc trước. Ma Tông vì không muốn mất mặt, mới dùng cái danh hào lánh đời giả vờ thần bí, nói là rời khỏi giang hồ, trên thực tế chính là xuống dốc. Đương nhiên, cách nói này không ngoại trừ người có cừu hận thật sâu với Ma Tông cố tình truyền ra, ai bảo bọn họ muốn báo thù, lại không tìm ra tung tích Ma Tông đây ? Bất quá chỉ là một cách khích tướng rất ngây thơ mà thôi.
Mặc kệ sự thật là thế nào, người đời đều ôm một suy nghĩ – Ma Tông, chỉ sợ sau này sẽ không còn xuất hiện !
Mà bọn họ cũng không nguyện ý nhìn Ma Tông thị huyết thành tánh, giết người như ngóe hành tẩu trên giang hồ, khiến lòng người hoảng sợ, cả buổi tối cũng ngủ không yên, khi người ta đến gõ cửa cũng phải hỏi nửa ngày vì sợ gặp phải người Ma Tông, đối với người Ma Tông tránh còn không kịp a !
Mà bây giờ, lại có người đi theo cờ hiệu của Ma Tông, nói mình là người Ma Tông ? Chẳng lẽ Ma Tông sắp tái xuất giang hồ ?
Nghĩ như vậy, vẻ mặt Đồng Văn Sinh có chút cứng ngắc, bất quá cho dù đây là sự thật, hắn tình nguyện tin tưởng lý do khác –
" Các ngươi nói mình là người Ma Tông thì chính là người Ma Tông sao ? Làm sao ta tin ngươi được ! " Đồng Văn Sinh khinh thường cười khẩy.
Người dẫn đầu, thân hình có chút cao lớn, tuổi hẳn là trên dưới bốn mươi, cảnh giới của hắn là đỉnh tông sư, cũng là chủ nhân của giọng nói khi nãy. Lúc này hắn nghe thấy giọng điệu khinh thường của Đồng Văn Sinh, có chút tức giận hừ hai tiếng, " Ngươi mà thấy lệnh bài của lão nhân ta, cũng đừng sợ tới mức tiểu ra quần ha ! "
Dứt lời, một khối huyền thiết lệnh bài* đen tuyền từ trong tay áo hắn bay ra, đập thẳng vào mặt Đồng Văn Sinh, giống như muốn đục một lỗ thủng trên đầu hắn, ra tay tàn nhẫn trí mạng !
*Huyền thiết lệnh bài: Lệnh bài làm từ sắt đen.
Đồng Văn Sinh cả kinh, liên tục lui vài bước, căn bản không thể trốn được khối lệnh bài kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó như đao kiếm cắt qua không khí, tựa hồ sắp xuyên qua đầu mình – có thể trở thành chưởng môn Thần Nam phái, võ công của Đồng Văn Sinh dĩ nhiên không yếu, nhưng dù sao hắn cũng chưa đặt chân đến cảnh giới tông sư, mà người ra tay lại là đỉnh tông sư, dĩ nhiên Đồng Văn Sinh không thể sánh được, mà hắn muốn lấy đi tính mạng Đồng Văn Sinh, thật sự là dễ như trở bàn tay !
Nhưng mà, bên cạnh Đồng Văn Sinh, cũng không phải là một đám người tầm thường.
Một bàn tay đột nhiên xuyên tới từ bên cạnh, có chút cố gắng bắt được khối lệnh bài này, vận mười phần nội lực lên bay, mới có thể khó khăn ngăn chặn lệnh bài, cũng tránh cho số phận bị đánh vỡ đầu của Đồng Văn Sinh.
Người này chắc chắn không phải Cung Trường Nguyệt, nàng từ đầu đến cuối giống như một người ngoài cuộc, lạnh lùng thản nhiên đứng ở một bên xem diễn, trong mắt nàng, Ma Tông Đạo tông gì đó, có liên quan gì nàng đâu ?
Người ra tay, cũng là một vị tông sư, bất quá chính là trưởng lão Thần Nam phái, cũng chính là người sớm bất mãn với Cung Trường Nguyệt, cuối cùng lại bị khí thế của Cung Trường Nguyệt làm cho kinh sợ.
Hắn tuy là tông sư, nhưng cảnh giới không thể sánh được với nam tử Ma Tông kia, cho nên phải mất sức lực rất lớn mới bắt lấy được huyền thiết lệnh, cứu chưởng môn nhà mình một mạng.
Bất quá, tuy hắn bắt được lệnh bài, nhưng trên lệnh bài ẩn chứa nội lực mạnh mẽ, đồng thời cũng làm cho ngón tay phải của hắn đứt đứt vài đoạn !
Ngón tay bị chặt đứt, hắn làm sao cầm được huyền thiết lệnh nặng nề đó ? Lệnh bài đen tuyền thoạt nhìn không có gì hấp dẫn kia rơi trên đất, phát ra tiếng vang nặng nề, mà hình dạng lệnh bài cũng lộ ra –
Hình dạng rất đơn giản, không có gì đặc biệt, ở phía viền điêu khắc một ít hoa văn tỉnh xảo, lại làm cho lệnh bài này có vài phần không giống với mấy lệnh bài thường. Bất quá nói tới chỗ khiến mọi người chú ý nhất, chính là chữ " Ma " rất lớn ở chính giữa, nét bút cứng cáp có lực, hơn nữa còn vạn phần tùy tiện, chỉ cần nhìn chữ này thì đã đủ để nhìn thái độ làm việc của Ma Tông ! Lệnh bài bởi vì có chữ này, khí thế đột nhiên tăng lên, hình dạng đơn giản hình như cũng trở thành cổ xưa, thoạt nhìn đặc biệt khiếp người.
" Ma Tông lệnh ! " Đồng Văn Sinh không phải đứa ngốc, nhìn một cái thì đã nhận ra lệnh bài trên mặt đất là gì !
Hắn thét một tiếng kinh hãi, dĩ nhiên khiến người xung quanh chú ý, những người ở trên đài cũng tiến lên nhìn, nhận ra khối lệnh bài đen tuyền không có gì hấp dẫn này chính là Ma Tông lệnh, vật có thể đại biểu tốt nhất cho thân phận Ma Tông khi hành tẩu trên giang hồ ! Người có thể có Ma Tông lệnh, dĩ nhiên không phải hạng vô danh tiểu tốt ! Nam tử này có địa vị khá cao ở Ma Tông !
Nhưng Lâu Thập Tam ẩn trong đám người trên đài cao lại trầm mặt, đáy mắt rất nhanh lóe lên vài tia hàn quang – cái gọi là Ma Tông lệnh, hắn đã từng thấy.
Những người dưới đài bị Ma Tông lệnh làm cho nổi giận, cầm đầu là một nam tử, hét lớn một tiếng, giận mi trừng mắt liên tục mắng, " Làm càn ! Các ngươi thật là lớn mật ! Lại dám ném Ma Tông lệnh vào bọn ta ! "
Dứt lời, hắn trực tiếp nhún người nhảy lên đài cao.
Trên đài cao đều là nhất lưu cao thủ, cho dù trong lòng sợ sệt, cũng không thể ở trước mắt mọi người làm ra hành động không chiến mà khuất phục. Vì thế những người này đều phóng về phía Ma Tông kia, trong miệng quát không ngừng, khí thế như cầu vồng (chả hiểu @@), binh khí trong tay nắm chặt.
Nhưng mà, chênh lệch vẫn còn đó, những người này còn chưa đến gần nam tử hắc y kia thì đã bị đánh bay ra.
Trong nháy mắt, người Ma Tông kia lại vọt tới trước mặt Đồng Văn Sinh !
" Không biết tốt xấu ! " Người nọ không khỏi phân trần, nâng tay lên muốn chụp một chưởng lên Đồng Văn Sinh.
Lần này, cũng không có ai giúp Đồng Văn Sinh chặn người Ma Tông lại được, vì thế thiên linh cái* của Đồng Văn Sinh một vỗ một chưởng, thất khiếu* chảy máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
*Thiên linh cái : huyệt vị nằm ở đỉnh đầu.
*Thất khiếu : bảy lỗ trên gương mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng.
" Chưởng môn ! " Các đệ tử Thần Nam phái cực kỳ bi thương hô lớn.
Trong lòng bọn họ đều hiểu, chưởng môn của bọn họ, không sống nổi !
Các trưởng lão Thần Nam phái cũng nổi giận, " Ngươi càn rỡ như vậy, là khi dễ Thần Nam phái ta không có người sao ? "
" Chính là khi dễ ngươi ! Thì sao ! " Thái độ nam tử kia tùy tiện vô cùng.
Vì thế trưởng lão Thần Nam phái đều xông lên, bao vây nam tử Ma Tông kia không một kẽ hở, xem ra, bọn họ hôm nay hạ quyết tâm không để người Ma Tông rời đi.
" Một khi đã vậy, hôm nay ma đầu ngươi hãy đem tính mạng để lại đây đi ! " Một trưởng lão trong đó quát lớn.
Ngay lúc đại chiến hết sức căng thẳng, một thanh âm thờ ơ từ bên cạnh tiến vào –
" Chờ một chút. "