Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng


Nhóm vai chính và nhóm phản diện cùng đấu với nhau, Đường Nghiên rất muốn đích thân tới hiện trường, đi hiện trường ăn dưa xem kịch, hắc hắc~~
Tiêu Tịch Tuyết thấy Đường Nghiên không nói lời nào, cho rằng cậu không muốn cùng hắn cùng nhau quay về Vạn Kiếm Tông.

Không dấu vết nhíu mày, giống như lơ đãng mở miệng.

"Ngươi hiện tại không có tu vi, ở bên ngoài quá mức nguy hiểm, không bằng! "
"Được, ta với ngươi cùng nhau trở về.

" Hắn còn chưa có nói xong, Đường Nghiên liền cười cắt ngang lời hắn.

[Ding—Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +1, tổng độ hảo cảm 5.

]
Trải qua mấy ngày nay ở chung, độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết đối với Đường Nghiên chầm chậm tăng từ 0 lên 5.

Đường Nghiên càng thêm cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ này không khó.

Tiêu Tịch Tuyết có chút sửng sốt, sau đó môi mỏng kìm không được hơi cong lên.


Tâm trạng vô tình cũng trở nên tốt hơn——
[Vệ Liên Y Nam Cung Lẫm, Đường Nghiên ta tới đây, hắc hắc~~]
Trong phút chốc, khóe miệng đang cười của Tiêu Tịch Tuyết cứng đờ.

Cho nên hắn đi Vạn Kiếm Tông là vì Nam Cung sư thúc và người tên Vệ Liên Y kia?! Ha!
Đám người Chúc Hoa có khứu giác nhạy bén, hai mắt lập tức tỏa sáng: Có dưa! Nam Cung sư thúc tuyệt đối có đại dưa!! A a a, Đường Nghiên, hiện tại ngươi có thể hay không liền phóng dưa?!
Nhưng mà Đường Nghiên vẫn không có động tĩnh gì, mọi người đành phải cố gắng lắm mới kìm nén được hưng phấn ăn dưa.

Rất nhanh thuyền linh đã đứng trước cổng Vạn Kiếm Tông.

Bên trong tông môn không cho phép dùng thuyền linh phi hành, mọi người đều xuống thuyền linh, đổi thành ngự kiếm phi hành.

Đường Nghiên không có tu vi, không thể ngự kiếm như trước nên Tiêu Tịch Tuyết đã dẫn cậu theo.

Bước lên Ngân Tuyết Kiếm màu trắng bạc, Đường Nghiên ngoan ngoãn đứng sau lưng Tiêu Tịch Tuyết.

Trên mặt bị gió quét qua có chút đau, nhìn những ngọn núi xanh um tươi tốt dưới chân mình và những cung điện, lầu các, động phủ ẩn hiện giữa những ngọn núi.

Tâm tình Đường Nghiên trở nên đặc biệt kích động.

[Khi lên đến đỉnh núi, có thể nhìn thấy các ngọn núi nhỏ.

Còn là dùng ngự kiếm để phi hành, dưới chân luôn có một loại cảm giác vui sướng như đang đem sông núi dẫm nát.

]
Tiêu Tịch Tuyết nhận thấy tâm trạng của người phía sau đặc biệt tốt cũng khẽ mỉm cười, sau đó giảm tốc độ phi hành, muốn cho cậu có thể nhìn rõ mười vạn dãy núi.

Đường Nghiên cảm giác được tốc độ kiếm chậm lại một chút, đôi mắt hoa đào dừng trên người nam nhân cao hơn mình một chút.

Một thân hắc bào, thân hình rắn rỏi, cao quý lãnh diễm, phong thái vô song.

Mô tả về đại phản diện Tiêu Tịch Tuyết trong cuốn sách có thể nói là chứa vô số từ ngữ tốt đẹp.


Đáng tiếc là tác giả lại thích nam chính hơn hắn.

Thậm chí bởi vì quá mức xuất chúng, làm lu mờ đi hào quang sáng chói của nam chính, vì thế nên bị tác giả viết đoạn sau hắc hóa trở thành đại phản diện có kết cục bi thảm.

[Hazz! Đáng tiếc, may mắn có ta ở đây, Tiêu Tịch Tuyết, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi biến thành phản diện, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.

] bọn họ chính là huynh đệ tốt.

Tiêu Tịch Tuyết: "!!!"
Vẫn, vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn?!
Chóp tai của Tiêu Tịch Tuyết nhuộm một chút màu hồng nhạt, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng nổi lên một luồng nhiệt nóng.

"Bang bang bang!"
Trong phút chốc, mặt hồ yên tĩnh vốn có của chàng trai bỗng nổi lên một trận sóng gió nhỏ.

Ngân Tuyết Kiếm vững vàng ở dưới chân dường như cảm nhận được tâm trạng phập phồng không bình thường của chủ nhân, cũng nho nhỏ khẽ lắc lư.

Đột nhiên rung chuyển khiến Đường Nghiên sợ hãi, cậu vội vàng đưa tay túm lấy quần áo quanh eo Tiêu Tịch Tuyết.

Sự đụng chạm đột ngột từ thắt lưng khiến Tiêu Tịch Tuyết run lên, cảm giác ngứa ran truyền từ thắt lưng đến trái tim, khiến trái tim hắn run lên một chút.

"Vù vù!" Ngân Tuyết Kiếm cũng cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân rung chuyển hai lần.

Đường Nghiên lộ vẻ bối rối, sợ chính mình sẽ từ không trung ngã xuống, liền vội vàng nắm thật chặt áo trong tay.


[Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Ngân Tuyết Kiếm lại run rẩy như vậy? Kiếm cũng có gián đoạn động kinh sao?]
[Ding — Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +5]
Đường Nghiên: "???" Cậu còn chưa làm cái gì mà?
Tiêu Tịch Tuyết chậm rãi thở ra một hơi, cúi đầu nhìn hai bàn tay lộ ra ở eo mình.

Khớp xương rõ ràng, lớp da bao lấy xương bàn tay cực kỳ trắng nõn nhẵn nhụi, còn lộ ra một chút màu hồng nhạt.

Chàng trai ổn định tâm thần, buộc mình không nghĩ đến những lời nói lung tung lộn xộn "Vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi " câu lòng người đó.

Tiếng nói gợi cảm trầm thấp nhắc nhở người phía sau: "Nắm chặt.

"
Đường Nghiên: “À, được.

” Nói xong, cậu nghe lời siết chặt góc áo trong tay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận