Hứa Ưu đắm chìm trong bi thương của chính mình, hốc mắt hắn đỏ bừng, trên trán nổi lên gân xanh, trái tim hắn cảm thấy đau đớn, cả người như muốn sụp đổ.
Mới vừa rồi hắn còn thề không tin lời nói bậy của đối phương.
Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.
Năm đó được Khương Liễu Nhân cứu, khương Liễu Nhân giúp Vân Nhi đỡ đẻ, hắc y nhân đánh lén, việc này ngoại trừ hắn và Khương Liễu Nhân, không còn ai biết nữa cả.
Phó Thủ Từ ban đầu còn có thái độ hoài nghi, kết quả quay đầu lại thoáng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của sư đệ nhà mình.
Trong lòng rùng mình!
Nhìn bộ dạng sư đệ như vậy, thanh âm thần bí này là nói đúng sự thật?!
Shh! Phó THủ Từ hít một ngụm khí.
Đối phương đến tốt cùng là thần thánh phương nào?
Thế nhưng lại biết chuyện này, ngay cả bọn hắn cũng không biết được chuyện năm xưa!
Phó Thủ Từ tâm tình phức tạp vỗ vỗ bả vai Hứa Ưu, bày tỏ an ủi.
Người bên cạnh hai mắt lúc này đã đỏ bừng, trong mặt hiện ra thù hận ngập trời.
Vân Nhi! Ái thê của hắn, có có nữ nhi bảo bối của hắn, tất cả đều bị Khương Liễu Nhân làm hại!
Khương Liễu Nhân!
Thù giết thê, cướp con đời này không đội trời chung!
Hắn nhất định sẽ đem ả băm thây vạn đoạn, để cho ả ta chết không được tử tế!!
Nghĩ tới đây, Hứa Ưu đột nhiên đứng dậy, đang muốn phóng ra ngoài.
Bên tai lại vang lên thanh âm quen thuộc.
[A? Hứa Chân Chân kia lần này rời tông môn chính là để đuổi giết nữ nhi của Hứa phong chủ Vệ Liên Y?]
[Chỉ là hàng giả mạo, lại có thể dám tự mình dẫn người đi đuổi giết thiên kim thật?]
[Lão nương là độc phụ, không nghĩ tới con gái cũng là loại độc ác, xem ra là ‘nguồn gốc học từ gia đình’.
]
Cái gì?!
Trái tim rách nát của Hứa Ưu treo cao, hắn liều mạng phóng ra ngoài.
Cửa đại điện bị đẩy ra, một luồng ánh sáng trắng biến mất trong không trung.
Tóc mai bên tai Đường Nghiên bị gió thổi bay lên.
[Mẹ nó, cái quái gì vừa bay qua vậy?! Dọa ông đây giật mình.
]
Đám người Phó Thủ Từ trong đại điện: "! " Nam nhân thần bí này thật vô lễ!
Tiêu Tịch Tuyết: "! " Lần đầu tiên có người dám nói Hứa sư thúc là cái quái gì.
Đám người Chúc Hoa: "! " Đường Nghiên thật trâu bò! Ngón tay cái dựng thẳng.
Phó Thủ Từ nghiêm túc liếc nhìn Đường Nghiên, bình tĩnh mở miệng.
"Tiểu bối, vào đi.
"
Đường Nghiên nghe vậy, phun cỏ đuôi chó trong miệng ra, thong thả ung dung đi vào đại điện.
"Tiền bối, vãn bối tên là Đường Nghiên.
"
Sau khi chắp tay hành lễ, cậu đi đến đứng bên cạnh Tiêu Tịch Tuyết.
Tuy nhiên, khi Phó Thủ Từ và các phong chủ nghe thấy thanh âm quen thuộc, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một tia hoang mang.
Thanh âm xa lạ xuất hiện vừa rồi, thực ra là của tiểu bối trước mặt?!
Nếu có thể do thám ra được bí mật này, tiểu bối này trong người nhất định có bảo vật đỉnh cấp nào đó.
Là tiên khí? Hay là thần khí?
Nhưng bọn họ xem tiểu bối này, chỉ là một người bình thường không có tu vi, tiên khí hoặc thần khí kia sao có thể cam nguyện ở trên người một người bình thường?
Phó Thủ Từ ở một bên suy tư, một bên lại âm thầm thả ra thần thức của mình, muốn kiểm tra xem trên người Đường Nghiên có gì bất thường hay không.
Những phong chủ khác nhìn thấy chưởng môn sư huynh nhà mình ra tay, bọn họ đều im lặng ở một bên chờ đợi kết quả.
Tiêu Tịch Tuyết nhận thấy cỗ khí tức mỏng manh, trong lòng nhất thời trở lên lo lắng.
Đường Nghiên bị thương nặng cách đây không lâu, hiện tại lại thành một người bình thường, ngộ nhỡ sư tôn không có chừng mực lại làm Đường Nghiên bị thương.
"Sư tôn! "
Tiêu Tịch Tuyết vừa nói ra hai chữ, liền nhận thấy thần thức sư tôn nhà mình bị lôi điện độ kiếp đánh trúng.
Tiếng sét đánh đột nhiên không kịp bưng tai nhanh như chớp thu trở về.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy lồng ngực sư tôn run lên, khóe miệng lộ ra một màu đỏ tươi, giống như đã bị thương.