Tiêu Tịch Tuyết thoáng chốc nhẹ nhàng thở ra
May mắn người bị thương là sư tôn.
Sư tôn là cường giả Động Hư đỉnh cấp, nửa bước độ kiếp Đạo Tôn, da dày thịt béo.
Chịu chút thương tích này, chỉ cần dưỡng mấy tháng liền có thể phục hồi như ban đầu.
Không giống Đường Nghiên, mảnh mai yếu đuối, gió thổi có thể bị ngã, dính mưa có thể bị bệnh.
Chỉ một con kiến Trúc Cơ cũng gần như có thể giết chết cậu.
Tốt xấu gì cũng là một tay hắn cứu về, còn tự tay chăm sóc, hắn tuyệt đối không thể để cậu lại bị thương dưới mí mắt của hắn!
Phó Thủ Từ nuốt xuống máu tươi ở yết hầu, ánh mắt nhìn Đường Nghiên không còn vẻ không chút để ý như lúc đầu nữa mà trở nên thận trọng và ngạc nhiên nghi ngờ hơn.
Tiểu bối này? Nhìn thì là người thường, nhưng thực chất lại vô cùng thần bí.
Hắn chẳng qua chỉ dò xét một chút, cũng không có ác ý gì, nhưng thần thức lại bị tấn công, bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Hơn nữa mới vừa rồi một thanh âm máy móc vang lên trong đầu hắn: "Nếu tiếp tục dò xét, chết!"
Trong mắt những phong chủ còn lại tràn đầy vẻ khó tin.
Chương môn sư huynh thế nhưng bị thương!
Sư huynh đã nhiều năm không bị thương.
Hôm nay lại bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm bị thương!!
Trong đầu Đường Nghiên, biển sao màu tím đột nhiên rung chuyển hai lần, giống như đang thể hiện "Ta là người giỏi nhất thế giới".
Hừ! (ˉ(∞)ˉ)
Cũng không nhìn xem nó là ai!
Còn muốn dò xét bí mật trên người kí chủ nhà nó.
Nói giỡn, kí chủ là người mà nó bảo vệ.
Cho dù người có chiến lược mạnh nhất đến đây, muốn dùng thần thức hoặc là biện pháp nào đó để dò xét bí mật của kí chủ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Hệ thống liếc nhìn xung quanh người trong đại điện, không phát hiện ra có gì bất ổn, trên mặt những người này là cảm xúc ngơ ngác ngu ngốc, cùng với Đường Nghiên ngốc bạch ngọt giống nhau.
Nó mệt mỏi thở dài.
Hazzz! Chính mình ràng buộc kí chủ, chính mình không sủng thì ai sủng?
Bị thứ trên người Đường Nghiên làm bị thương, ở hiện trường bị nhiều sư đệ muội nhìn thấy, quan trọng nhất còn bị đồ đệ bảo bối nhà mình nhìn thấy.
Phó Thủ Từ đột nhiên cảm giác khuôn mặt già nua của mình đang nóng bừng, hắn cảm thấy chính mình thân phận là người đứng đầu tông môn, uy nghiêm cùng thể diện ở hôm nay đã mất hết.
Mắt không thấy tâm không phiền, Phó Thủ Từ phất tay nói.
"Được rồi, các ngươi lui ra đi.
Ta và sư thúc các ngươi còn có chuyện cần phải bàn bạc.
"
"Phải.
"
Tiêu Tịch Tuyết liếc nhìn Đường Nghiên, ý bản cậu đi theo mình, ra dẫn đầu đi về phía trước.
Đường Nghiên theo sát phía sau, khi bước ra đại điện.
Bước chân của cậu chợt khựng lại.
Ngay sau đó, thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai mọi người.
[Wow, thú vị thật đấy~]
Trong thanh âm của Đường Nghiên còn mang theo sự phấn khích, đám người Chúc Hoa trộm nhìn về phía Đường Nghiên.
Trong lòng mấy người điên cuồng hò hét.
Cái gì cái gì?!?(????????????)????????
Mau nói mau nói!!!!
[Trời ơi, chuyện này có thể so với chuyện ở núi Thần U rồi, lão bà của Bạch Hổ yêu tôn cùng tiểu tam xà yêu chơi diễn sắm vai, Bạch Hổ yêu tôn cùng tiểu Hồ yêu ở trên không trung rên rỉ!]
Đám người Chúc Hoa: "!!!"
!!! Lão bà của Bạch Hổ yêu tôn cùng tiểu tam xà yêu? Chơi diễn sắm vai? Đây là loại chơi mới gì vậy? Lần đầu tiên bọn họ nghe về nó!
Về phần Bạch Hổ yêu tôn cùng tiểu Hồ yêu? Ở trên không trung rên rỉ?
Chết tiệt! Đó có phải là bộ dáng bọn họ nghĩ không? Đúng không?! Bọn họ có phải hay không đã nghĩ đến thứ chất thải màu vàng?
Trên mặt già nua của Phó Thủ Từ và vài vị phong chủ hiện lên một mặt ửng đỏ, thật là xấu hổ.
Vẻ mặt của Phó Thủ Từ càng thêm không nói nên lời.
Không nghĩ tới bảo bối thần bí của tiểu bối kia chay mặn không kiêng kị gì, ngay cả lạc thú trong phòng người khác cũng muốn khám phá.
Tiêu Tịch Tuyết đang đi trước mặt Đường Nghiên dừng lại một chút, chóp tai ửng hồng.
Loại chuyện này, gia hỏa phía sau có thực sự hiểu rõ cái đó là gì không?
Khóe môi hắn giật giật, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cau mày, tiếp tục trầm mặc.