Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng


Đường Nghiên cũng không chú ý tới sự thay đổi cảm xúc trên mặt mọi người.

Trong đầu nghe hệ thống kể chuyện đại dưa của Phó Thủ Từ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cậu càng ngày càng sáng.

Cậu hướng mắt nhìn đại điện phía sau.

[Đều nói không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

Lời này quả thật rất đúng.

]
[Không nghĩ tới chưởng môn nhìn thì nghiêm trang, nghiêm túc uy vũ, lại ngầm biết chơi vui vẻ như vậy, còn vì người ta mà từ hôn với hôn thê của chính mình, chậc chậc~~]
"???" Chưởng môn ngầm chơi vui vẻ?!
Đây là đang nói chưởng môn của bọn họ?
Wow! (?˙o˙)?
Đám người Chúc Hoa tâm tình vào lúc này đã phấn khích tăng lên đến đỉnh điểm.

Nói nhanh đi, chưởng môn rốt cuộc đang ngầm chơi cái gì? Bọn họ thích nghe!
Vài vị phong chủ: "?!"
A? A!! Chưởng môn sư huynh của bọn họ?
Ánh mắt bát quái của các phong chủ âm thầm rơi trên mặt Phó Thủ Từ.

Chưởng môn sư huynh có một vị hôn thê, chuyện này bọn họ đều biết.

Tuy nói từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng cũng không có tình yêu nam nữ.


Hai người đều không có thích mối quan hệ lãng mạn, chỉ làm theo quy định hôn ước trong nhà kết thành đạo lữ.

Không ngờ mười năm trước, chưởng môn sư huynh đột nhiên hủy bỏ hôn ước với vị hôn thê.

Hóa ra là vì có người mình thích!
Về phần bản thân Phó Thủ Từ: "! " hoàn toàn hóa đá.

Tiêu Tịch Tuyết đột nhiên nói với Đường Nghiên ở phía sau: “Đường Nghiên.


Người sau vội vàng đi theo bước chân của hắn, cười tủm tỉm đáp lại: "Tới đây, tới đây.

"
Quả dưa lớn đột ngột kết thúc!
Đám người Chúc Hoa thất vọng cực kỳ.

Thất vọng buồn lòng cực kỳ.

Chân chính thất vọng thực sự không phải là làm ầm ĩ lên, chân chính thất vọng thực sự không phải là lệ rơi đầy mặt!
A a a! Đây không phải là đang muốn mạng bọn họ sao!
Ăn dưa mới chỉ ăn được một nửa, đêm nay làm sao bọn họ có thể ngủ ngon được?!
Đại sư huynh, chúng ta hận ngươi!
Ánh mắt u oán của mọi người đều hướng về phía gương mặt không cảm xúc của Tiêu Tịch Tuyết.

Vài vị phong chủ trong lòng cũng có chút thất vọng, thật ra bọn họ cũng muốn nghe xem chuyện vui vẻ của chưởng môn sư huynh.


Khụ khụ!
Chỉ là bọn họ đều là trưởng bối, là tôn giả, loại chuyện riêng tư như vậy, bọn họ thật sự khó nói ra được.

"Phù~" Phó Thủ Từ nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng hắn cũng không cảm thấy chính mình trên người có dưa gì để ăn.

Nhưng cuối cùng cũng tránh được một kiếp!
Đồ đệ bảo bối đúng là người hiếu thuận.


Sau khi rời khỏi nghị sự chủ phong tông môn, Tiêu Tịch Tuyết trực tiếp đem Đường Nghiên về tòa sơn phong của chính hắn.

Vạn Kiếm Tông chiếm một diện tích vô cùng rộng lớn.

Ngoại trừ chưởng môn, ba vị Thái thượng trưởng lão, phong chủ, phó phong chủ và các trưởng lão có một mình một ngọn núi động phủ riêng.

Đệ tử thân truyền của tôn giả cũng có một ngọn núi riêng của chính mình.

Tiêu Tịch Tuyết trở thành đệ tử của chưởng môn Phó Thủ Từ, là đại đệ tử của Phó Thủ Từ.

Hắn thiên phú trác tuyệt, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của toàn bộ Vạn Kiếm Tông, thậm chí là thế hệ trẻ thiên tài kiệt xuất của Tiên Linh đại lục, chính là thủ tịch đại đệ tử Vạn Kiếm Tông.

So với những đệ tử thân truyền khác thậm chí còn cao hơn một bậc, chỉ thấp hơn các tôn giả.

Vì vậy, ngọn núi Tử Thần Phong của hắn là nơi có năng lượng linh khí nồng đậm phong phú nhất ngoài tôn giả.

Tử Thần Phong cao ngất trong mây, vị trí đỉnh núi ẩn trong mây mù và sương mù quanh năm.

Từ chân núi đến dưới vị trí đỉnh núi, cây cối, hoa lá quanh năm tươi tốt xanh um, phảng phất bốn mùa ở chỗ này chưa từng có thay đổi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận