Trên thực tế, Tử Thần Phong có linh khí vô cùng nồng đậm, lại bố trí tụ linh trận pháp, có linh lực vô cùng phong phú, vì vậy mới khiến toàn bộ ngọn núi quanh năm xanh tươi.
Động phủ nơi Tiêu Tịch Tuyết sống được xây dựng ở sườn núi.
Vị trí này cũng là nơi có linh khí mạnh nhất của toàn bộ ngọn núi.
Hai người vừa mới đứng ở sân rộng giữa sườn núi, lập tức được ba tu sĩ Trúc Cơ mặc đồng phục đệ tử tạp dịch của Vạn Kiếm Tông chào đón.
"Chân Quân.
" Ba người cung kính hướng Tiêu Tịch Tuyết hành lễ.
Người sau hờ hững gật gật đầu, đối với mấy người dặn dò nói: “Đây là bằng hữu Đường Nghiên của bổn quân, về sau hắn sẽ ở Tử Thần Phong, thấy hắn như thấy ta.
”
"Vâng.
" Ba người vẻ mặt nghiêm lại, vội lên tiếng trả lời.
Ba người trong lòng đều vô cùng kinh ngạc.
Với trình độ tu vi của bọn họ, bọn họ đương nhiên có thể nhận thấy vị Đường công tử trước mặt này chỉ là một người bình thường không có tu vi.
Một người bình thường, có thể được Chân Quân coi trọng như vậy, có lẽ đối phương có bối cảnh thân phận không bình thường?
Nghĩ như vậy, ba người vốn đã thận trọng càng trở nên kính trọng Đường Nghiên hơn.
Sau khi dặn dò xong, Tiêu Tịch Tuyết quay đầu nhìn Đường Nghiên.
"Hôm nay ngươi đã mệt mỏi cả ngày, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.
"
Giọng nói của hắn vô thức dịu đi, hoàn toàn khác xa khi nói chuyện với ba đệ tử tạp dịch.
Đệ tử tạp dịch bên cạnh: “…” Chân Quân cũng có thời điểm đối đãi khác nhau với người khác?
"Được, vừa lúc ta cũng thấy mệt.
Cảm ơn Tiêu sư huynh đã thu xếp.
"
Trước đó không lâu Đường Nghiên đang giằng co giữa ranh giới sinh tử, nhưng sau đó được Tiêu Tịch Tuyết cứu, nuôi dưỡng một đoạn thời gian.
Hầu hết các vết thương trên cơ thể cậu đều đã lành, nhưng nội thương bên trong vẫn còn khá lớn.
Hôm nay cậu đã đi theo nửa ngày đường, cảm xúc lúc sau lại dao động quá lớn, hiện tại cậu đã mệt đến mức chỉ muốn ngủ thật nhanh.
Tiêu Tịch Tuyết đưa Đường Nghiên vào phòng ngủ cạnh phòng hắn.
Phòng bên cạnh và phòng của hắn đều giống nhau, linh khí cực kì dồi dào, đối với cơ thể yếu ớt cần tiếp tục tu dưỡng của Đường Nghiên mà nói, nơi này thật giống như một thiên đường.
[Wow, Tiêu Tịch Tuyết thật tốt.
Tôi trước kia đối hắn thành kiến thật là quá lớn.
]
Đường Nghiên bổ nhào vào chiếc giường lớn mềm mại, liên tục ngáp mấy cái, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, ngay tại chỗ phát cho Tiêu Tịch Tuyết một tấm thẻ người tốt.
Cách vách, nghe thấy tiếng lòng của người nào đó, Tiêu Tịch Tuyết vô thức lộ ra một nụ cười khẽ.
Sắp xếp một phòng cho cậu, liền cảm động thành như vậy? Còn cảm thấy hắn là người tốt?
Người này rất dễ thỏa mãn, cũng rất dễ nuôi.
Về phần câu thành kiến kia?
Ừm, trước đây hắn xác thực rất lãnh đạm, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác, càng đừng nói đến cứu một người mang về nuôi dưỡng.
[Ding—Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +5, tổng độ hảo cảm 15]
…
Hiện trường ở nơi khác.
Hứa Ưu sốt ruột vội vàng lao ra khỏi đại điện.
Hắn lấy ra một ngọc bội, dùng linh lực cắt một ít ở đầu ngón tay, máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống mặt ngọc bội.
Sau hai hơi thở, ngọc bội đột nhiên phát sáng rực rỡ, một luồng sáng chói mắt lao lên trời, biến mất trước mắt Hứa Ưu.
Ha!
Ngọc bội này vốn là hắn đưa cho Hứa Chân Chân làm át chủ bài.
Nếu Hứa Chân Chân gặp nguy hiểm bên ngoài, nhỏ một giọt máu từ đầu ngón tay, có thể truyền tín hiệu cho hắn, hắn sẽ ngay lập tức biết được vị trí của Hứa Chân Chân, nhanh chóng đến cứu người.
Tương tự như vậy, nếu hắn bên này nhỏ máu, cũng có thể tìm được vị trí của Hứa Chân Chân.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày, đây sẽ trở thành chìa khóa để tìm thấy con gái ruột của hắn.
Hứa Ưu âm trầm mím môi, hóa thành một đạo tia sáng đi theo tia sáng kia, biến mất ở Vạn Kiếm Tông.
Mười ngày sau.
Trên không trung bên ngoài dãy núi Thần U.
Đột nhiên xuất hiện một người trung niên tuấn tú khoảng bốn mươi tuổi.
Bất ngờ đó lại là Dược Phong phong chủ, Hứa Ưu của Vạn Kiếm Tông.
Mười ngày trước, hắn biết được tin tức về con gái ruột của mình, lần theo phương hướng ánh sáng của ngọc bội biến mất, vô cùng lo lắng bám theo suốt chặng đường từ Vạn Kiến Tông đến đây.
Mười ngày qua, hắn vẫn chưa từng dừng lại, sợ chính mình tới chậm, con gái của hắn sẽ không còn trên đời nữa.
"Hô~"
Hứa Ưu hít một hơi thật sâu, lại truyền linh lực vào miếng ngọc bội trên tay, kích hoạt giọt máu tươi đã đông đặc lại.
Nháy mắt ngọc bội lại phát ra hào quang, bay về phía tây khu rừng.
Hứa Ưu hai mắt sáng lên: "Ở đằng kia!" Hắn vội vàng lòng như lửa đốt đi theo sau.