"Phụ thân, mọi chuyện không phải như người thấy đâu.
Là do tiện nhân này… Là do nàng ta, chính nữ nhân này trong lúc đi hái linh dược đã làm kinh động đến yêu thú, dẫn tới chúng con cũng bị yêu thú đuổi giết.
Hai người bạn đồng hành của con gái đã bị yêu thú giết chết, con gái dưới tình thế cấp bách mới chỉ có thể ra tay với nàng.
”
Lời này của Hứa Chân Chân có hai phần là thật và tám phần là giả.
Vệ Liên Ý quả thực kinh động yêu thú.
Nhưng đó là vì muốn trốn thoát khỏi Hứa Chân Chân, lúc này mới dẫn đến việc ở chỗ yêu thú gây hỗn loạn.
Ánh mắt Hứa Ưu lạnh lùng nhìn Hứa Chân Chân, giọng điệu lạnh lùng như có thể đem người đóng băng, "Thật sao? Những lời ngươi nói đều là thật?"
Hứa Chân Chân vội vàng gật đầu: “Con gái sao dám lừa gạt phụ thân?”
Hứa Ưu hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất là như vậy, nếu ta phát hiện ngươi ỷ gia thế ức hiếp người khác, cho dù ngươi là con gái của ta, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.
"
Trong lòng Hứa Chân Chân căng thẳng, đầu ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Dưới đôi mắt cụp xuống, sát ý mãnh liệt lại dâng trào.
Vệ Liên Y!! Tiện nhân này quả nhiên khắc nàng!
Phụ thân mới chỉ gặp tiện nhân này lần đầu, thế nhưng lại vì Vệ Liên Y mà quở mắng nàng! Còn làm tổn thương nàng!
Ban đầu Vệ Liên Y còn cảm thấy vui mừng vì mình đã được cứu.
Ai ngờ nghe được người đến là phụ thân của Hứa Chân Chân, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Chỉ có một Hứa Chân Chân, nàng đã không đối phó được, càng đừng nói đến nam nhân đang tỏa ra khí tức uy áp khủng bố trước mặt này.
Không ngờ giây tiếp theo nàng đã được nam nhân trung niên trước mặt cẩn thận đỡ dậy.
Cảm nhận được đáy mắt nam nhân trung niên nồng đậm đau lòng cùng thương tiếc.
Vệ Liên Y bối rối: "???"
Hứa Ưu nhìn nữ tử trước mặt cực kỳ giống ái thê đã qua đời của hắn.
Có lẽ là do huyết mạch dẫn dắt, tuy rằng hắn không thấy được khí tức huyết mạch của mình trên người Vệ Liên Ý, nhưng hắn lập tức nhận định nữ tử trước mặt này chính là con gái ruột của hắn.
Nhất định là do người đàn bà độc ác Liễu Nhân kia đã động tay động chân trên người Hứa Chân Chân và con gái hắn.
Cho nên trong người Hứa Chân Chân mới có khí tức huyết mạch của hắn, trên người con gái ruột lại không có.
Hứa Ưu đối với Liễu Nhân đã hận tới cực điểm.
Sắc mặt hắn dịu lại, nhẹ giọng nói với Vệ Liên Y: “Con gái, có lẽ con sẽ cảm thấy lời ta nói tiếp theo thật vớ vẩn, nhưng ta thề rằng lời ta nói đều là sự thật.
Con gái, con mới là con gái ruột của ta! Ta muốn mang ngươi trở về Vạn Kiếm Tông.
"
Hai mắt Hứa Ưu đỏ bừng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn.
Ánh mắt Hứa Chân Chân càng thêm hoảng sợ, nàng đang muốn nói chuyện, lại bất ngờ bị Hứa Ưu thi pháp chặn miệng.
“???” Trong mắt Vệ Liên Y tràn đầy nồng đậm không dám tin.
Nhìn lão nam nhân trước mặt đang nước mắt giàn giụa, đầu óc ong ong.
Cho nên, sở dĩ Hứa Chân Chân muốn đuổi giết nàng, là bởi vì nàng ta sớm đã biết mình không phải là con gái ruột của lão nam nhân?
Sợ nàng trở về cùng nàng ta tranh đoạt phụ thân, vì thế mới muốn giết nàng?
Vệ Liên Ý nhanh chóng đã đoán ra được mọi chuyện.
Nàng cảnh giác từng bước lùi ra sau, âm thanh lạnh lùng nói.
“Làm sao ta biết được điều ngài nói là thật hay giả?”
Hắn nói nàng là con gái ruột của hắn, nàng sẽ tin? Nếu như hắn là kẻ lừa đảo thì sao?
Mặc dù Vệ Liên Y không cho rằng đối phương đường đường là Động Hư tôn giả lại cần thứ gì ở nàng.
Nhìn thấy ánh mắt con gái mình cảnh giác đề phòng, Hứa Ưu cảm thấy vô cùng thống khổ.
Hắn không chút do dự lập lời thề thiên đạo.
“Thiên đạo ở trên, những gì ta nói hôm nay tuyệt đối không giả dối, nếu có chút giả dối nào, xin thiên đạo trừng phạt.
Còn nữa, hôm nay Vệ cô nương cùng ta đi Vạn Kiến Tông, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm hại nàng.
Nếu ta vi phạm lời thề này, suốt đời ta sẽ không thể đột phá!"
Vừa dứt lời, một luồng sáng trắng chói mắt bắn lên trời.
Sau đó một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên người Hữu Ưu, cùng thiên đạo khế ước hoàn thành.