Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng


[Mất mặt quá, thật sự là rất mất mặt.

Lần đầu tiên nấu ăn liền làm nổ phòng bếp, chẳng lẽ tôi trời sinh không thích hợp nấu ăn?]
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Hoắc Trạch Vũ, Tư Dục và Lâm Dịch Trần.

Bọn họ nghe được tiếng lòng của nam tử hồng y?
Mà tiếng lòng xấu hổ của Đường Nghiên nháy mắt kéo Tiêu Tịch Tuyết quay lại ý nghĩ đang muốn bay về trời.

Tưởng tượng đến Đường Nghiên vậy mà lại biết hôm nay là sinh nhật mình, Tiêu Tịch Tuyết vô thức cong môi.

[Ding— Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +5, tổng độ hảo cảm 20]
Nghĩ đến mới sáng sớm cậu đã bận việc ở phòng bếp là vì làm mì trường thọ cho hắn.

Trái tim của Tiêu Tịch Tuyết giống như được dòng nước ấm bao lấy, ấm áp vô cùng.

[Ding—Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +5, tổng độ hảo cảm 25]
Đường Nghiên chớp chớp mắt, nhìn bên môi Tiêu Tịch Tuyết như ẩn như hiện vui thích, khóe môi bất giác cũng cong lên.

[Tiêu Tịch Tuyết thật dễ dụ, một bát mì trường thọ còn chưa nấu xong cũng có thể khiến hắn vui vẻ như vậy.

]

"Khụ……"
Tiêu Tịch Tuyết đè ép khóe môi đang cong lên, làm dịu đi giọng nói trầm thấp lạnh lùng của mình.

“Ta không phải đau lòng phòng bếp bị nổ, mà là tiếng nổ vừa rồi quá lớn, ta sợ ngươi sẽ tự làm mình bị thương.


"Nghe lời, mì trường thọ không cần làm, một bát mì trường thọ, không nhất định phải ăn.

"
Người này mỏng manh yếu đuối như vậy, hắn là sợ cậu không cẩn thận lại tự biến chính mình càng thê thảm hơn.

Lần đầu tiên gặp mặt, trên người người này đều không có miếng thịt nào.

Có trời mới biết, khoảnh khắc phòng bếp nổ mạnh, trái tim hắn bị dọa sợ đến mức lỡ nửa nhịp.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Tịch Tuyết nhíu mày.

Vẫn là cần phải tìm cách để Đường Nghiên có thể tu luyện lại càng sớm càng tốt.

Tu chân giới quá mức nguy hiểm, nếu không cẩn thận, người này có thể làm nổ tung căn bếp, suýt nữa khiến chính mình bị thương.

Nếu ra khỏi Vạn Kiếm Tông sẽ càng nguy hiểm, cậu sẽ luôn sơ suất.

Đường Nghiên cũng cảm thấy mình không thích hợp nấu nướng nên gật đầu đồng ý.

“Được rồi, vậy quà sinh nhật của ngươi ta sẽ bổ xung sau.


Lông mày Tiêu Tịch Tuyết dịu lại, "Được ~"
Xa xa, Hoắc Trạch Vũ và hai người còn lại nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái.

Ánh mắt nóng rực của Hoắc Trạch Vũ nhìn chằm chằm Đường Nghiên và Tiêu Tịch Tuyết.

Hắn xoa cằm, đáy mắt đầy kinh ngạc và khó tin.

Chưa kể đến việc hắn còn có thể nghe được tiếng lòng của nam tử hồng y?
Liền nói hai người này đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn như thế nào lại cảm thấy hai người này hình như có gian tình!
Nhìn xem thằng nhóc họ Tiêu này, trên miệng không chỉ có nụ cười chưa từng thấy qua!

Còn có đôi mắt loáng thoáng mang theo ôn nhu cùng sủng nịnh kia nữa là sao?
Chẳng lẽ! Bạn tốt nhà mình lại là long dương(*)?
(*) Thích đàn ông
Shhh! Hoắc Trạch Vũ kinh ngạc đến cằm cùng sắp chạm đất.

Không thể nào? Tiêu Tịch Tuyết nhìn mặt cẩu! Khụ khụ, uyên thanh ngọc khiết, cao quý lãnh diễm.

Nữ tu sĩ theo đuổi hắn có thể đi vòng quanh toàn bộ Tiên Linh đại lục ba vòng.

Không nghĩ tới! Hắn có thể đối xử dịu dàng với một nam nhân khác như vậy?! A a a! Tại sao Hoắc Trạch Vũ hắn lại cảm thấy kích động như vậy?
Nhìn thấy Tiêu Tịch Tuyết và Đường Nghiên đi đến trước bàn ngồi xuống, đám người Hoắc Trạch Vũ vội vàng thu liễm ánh bắt đang bát quái của mình.

"Đây là Hoắc Trạch Vũ, đây là Tư Dục, còn đây là Lâm Dịch Trần.

Cả ba người họ đều là bạn của ta.

"
Tiêu Tịch Tuyết nói xong, hướng ba người đối diện nói: "Đây là Đường Nghiên.

"
Tư Dục nghe vậy, cười đầy ẩn ý.

Đường Nghiên? Người bạn mới này của Tiêu Tịch Tuyết sẽ không phải là thiếu gia giả đã biến mất khỏi Đường gia cách đây không lâu đi?
Không ngờ người này lại đến Nam Vực.

Nhưng làm thế nào mà người này lại trở thành một người bình thường không có tu vi?
Hoắc Trạch Vũ trực tiếp cười hì hì nói.


"Bạn của Tiêu Tịch Tuyết chính là bạn của ta.

Nếu sau này có việc cần giúp cứ tìm ta, gọi Trạch Vũ là được, haha.

"
Đường Nghiên gật đầu cười nói: "Trạch Vũ huynh.

"
" Đường Nghiên huynh.

" Tư Dục và Lâm Dịch Trần cũng lễ độ chào hỏi.

Đường Nghiên gật đầu với hai người: "Tư Dục huynh, Lâm huynh.

"
Sau khi ba người chào hỏi xong, Tiêu Tịch Tuyết và Hoắc Trạch Vũ tiếp tục ván cờ vừa chơi.

Đường Nghiên và những người khác ngồi sang một bên xem hai người chơi cờ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận