Tiến vào thức hải của bọn họ giống như tiến vào chỗ không người, ngay cả Phó Thủ Từ, người có tu vi mạnh nhất trong số bọn họ cũng phản kháng không được.
Bọn họ còn có thể làm gì khác?
Đương nhiên là vội vàng đồng ý, sau đó vui vẻ nhập bọn ăn dưa!
Chờ khi khí linh rời đi, Phó Thủ Từ cùng cao tầng Vạn Kiếm Tông suốt đêm mở hội nghị.
Mọi người suy đoán bảo bối trên người Đường Nghiên nhất định là thiên địa chí bảo, so với thần khí còn đáng sợ hơn, được trời đất dưỡng thành.
Những thần khí tầm thường tuyệt đối không có sức mạnh lớn như thế.
Cũng may chí bảo trước mắt chỉ muốn xem chuyện riêng tư của người khác, ở lại chỗ Vạn Kiếm Tông của bọn họ chơi đùa.
Bọn họ ngoại trừ phối hợp cũng chỉ có thể đi theo ăn dưa xem diễn.
Lúc này, Phó Thủ Từ hướng Đường Nghiên vẫy vẫy tay: "Hôm nay ngươi bái bản tôn làm sư phụ, ngươi sẽ là đệ tử thân truyền thứ năm của ta.
"
"Ngươi đã biết đại sư huynh của ngươi Tiêu Tịch Tuyết.
Nào, tới gặp mặt những sư huynh sư tỷ khác của ngươi.
"
"Đúng vậy.
"
Nhị sư huynh Lê Mặc ôn nhu mỉm cười.
"Tiểu sư đệ, ta tên Lê Mặc, là nhị sư huynh của ngươi.
"
Vừa nói, Lê Mặc vừa lấy từ giới tử ra một cây roi dài màu băng lam.
“Đây là quà gặp mặt của ta đưa cho tiểu sư đệ, tiểu sư đệ đừng ghét bỏ.
”
Đường Nghiên tiếp nhận nhìn xem, trong mắt kinh ngạc phát hiện cây roi dài này thực ra là một cái thượng phẩm linh bảo.
Đang lúc cậu muốn đẩy trở lại, Lê Mặc không để cho cậu từ chối trực tiếp nhét vào tay cậu.
Đường Nghiên chỉ có thể nói cảm tạ: "Cảm ơn nhị sư huynh đã tốn kém.
"
Còn không chờ Lê Mặc nói chuyện, nữ tử hồng y rực lửa đã đẩy Lê Mặc ra.
"Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ, ta là tam sư tỷ của ngươi.
"
Thanh âm của Phượng Sanh cũng giống như bộ y phục trên người nàng, lộ ra nồng đậm nhiệt huyết cùng trính trực.
Đường Nghiên cười cười nói: "Chào tam sư tỷ.
"
"Nhận lấy, đây là bảo vật tam sư tỷ tặng cho ngươi.
"
Phượng Sanh nhét một tấm ngọc bài vàng tím cao cấp nhất vào tay Đường Nghiên, trong mắt nàng hiện lên một tia hưng phấn.
Hì hì, ruộng dưa đã ở ngay trước mặt nàng, kích động muốn chết!
Đường Nghiên nhìn tấm ngọc bài màu vàng tím trong tay, khóe miệng giật giật.
Ngọc bài màu tím vàng này tương đương với thẻ đen cao cấp trong thế giới hiện đại.
Lúc nguyên chủ còn là thiếu gia Đường gia cũng có một ngọc bài màu tím vàng, giới hạn là một trăm vạn cực phẩm linh thạch.
Đồ vật quý giá như vậy, Đường Nghiên cảm thấy có chút phỏng tay, cậu không nói hai lời đã nghĩ muốn nhét trở về.
Bên cạnh vang lên thanh âm của Tiêu Tịch Tuyết: "Cầm lấy đi, đây là tâm ý của tam sư tỷ ngươi.
Tam sư tỷ của ngươi nghèo đến mức chỉ còn linh thạch.
"
Tiêu Tịch Tuyết còn nhớ rõ, lúc ấy tam sư muội bái sư, ngang tàng đưa cho hắn và nhị sư đệ một tấm ngọc bài màu tím vàng.
Phượng Sanh vẻ mặt đồng tình: "Đúng vậy, sư đệ mau nhận lấy đi.
Tam sư tỷ của đệ thích nhất là tặng linh thạch cho những người nhìn thuận mắt.
"
Nói giỡn, tiểu sư đệ chính là suối nguồn hạnh phúc của nàng sau này!
Đường Nghiên: "! " [không hổ là nữ nhân trong nhà có quặng mỏ, ngang tàng như vậy!]
[Bản thân trước kia cũng thích tặng tiền cho những trẻ em nghèo khó ở vùng núi, tam sư tỷ và mình thật là cùng chung chí hướng.
]
Phượng Sanh: Trẻ em nghèo khó ở vùng núi? Là tán tu à?
Nhìn không ra tiểu sư đệ lại là đại thánh mẫu, nàng chỉ tặng linh thạch cho những người nàng thấy thuận mắt.
"Tiểu sư đệ, ta tên Thôi Nghi Xu, là tứ sư tỷ của ngươi.
"
Nữ tử trên người mặc xiêm y màu lam đi đến trước mặt Đường Nghiên, ngữ khí nhỏ nhẹ yếu ớt ôn nhu lại tràn đầy vững vàng.
"Chào tứ sư tỷ.
"