Lễ vật Thôi Nghi Xu tặng Đường Nghiên là một xấp lớn trận bàn, tất cả đều là ngũ phẩm trở lên.
Đường Nghiên lại có chút kinh ngạc.
[Shhh! Không phải nói kiếm tu đều là những người nghèo hay sao? Vì sao các sư huynh sư tỷ lại ngang tàng như vậy?]
Các sư huynh sư tỷ: Bọn họ không phải là những kiếm tu bình thường! Bọn họ ngoài làm kiếm tu còn làm những công việc khác!
[Sư phụ, sư huynh, sư tỷ thật tốt.
Đáng tiếc kết cục cuối cùng của mọi người đều không mấy tốt đẹp.
]
Đám người Tiêu Tịch Tuyết sửng sốt: "???" Hả?
Phó Thủ Từ hoang mang: Kết cục gì vậy?!!
Kết cục cuối cùng là cái gì, ngươi nhanh nói ra đi, gấp chết ta rồi!
Nhìn thấy Đường Nghiên lại im lặng, Phó Thủ Từ không khỏi ở trong lòng bức bách nói ra một câu.
Chờ Đường Nghiên cung kính hoàn thành nghi lễ bái sư với Phó Thủ Từ.
Thu được lễ vật sau khi bái sư, cậu lại thu được thêm vài cái giới tử, bên trong đều là lễ vật của các phong chủ.
[Lập tức từ một người nghèo không một xu dính túi trong một đêm liền trở thành người giàu, hắc hắc] Đường Nghiên cười đến mức không thể nhìn thấy mắt.
Sau khi hoàn thành lễ bái sư, Phó Thủ Từ lập tức nói.
"Được rồi, chỗ ở của ngươi liền để đại sư huynh của ngươi quyết định đi, vi sư còn có việc, đi trước.
"
Dứt lời, không đợi mọi người phản ứng, hắn hóa thành một luồng sáng trắng biến mất trong đại điện nghị sự.
Đường Nghiên: [! Tình duyên của sư tôn có vấn đề… Hazz, ngộ nhỡ sư tôn biết được.
]
Những phong chủ còn lại lập tức tinh thần tỉnh táo: Dưa lớn! Bọn họ ngửi thấy mùi dưa lớn.
Hai mắt Phượng Sanh sáng ngời: A a a! Dưa lớn mới xuất hiện lại liên quan đến sư tôn! Kích thích! (?˙o˙)?
Đường Nghiên lui về bên người Tiêu Tịch Tuyết.
[Sư tôn cùng nàng đã ở bên nhau được mười năm, khoảng thời gian mười năm đó hẳn là cũng đã phát hiện ra một ít manh mối rồi đi?]
Các vị phong chủ gắt gao nắm chặt chén trà trong tay, lực đạo mạnh đến mức trên chén trà đã xuất hiện vết ngón tay in sâu.
Một đám trên mặt không chút nào để ý, thực tế trong lòng đã sớm kích động đến mức adrenaline tăng vọt.
Cố tình bọn họ còn phải cố gắng kìm nén lại cảm xúc kích động phấn khích của mình, cật lực không để cho Đường Nghiên phát hiện manh mối.
Phượng Sanh, Chúc Hoa và các đệ tử khác trong lòng đều đã sốt ruột muốn chết.
Tình duyên của sư tôn (Chưởng môn) có vấn đề gì vậy?
Mau nói! Ngươi mau nó đi!
Nhưng bọn họ chờ mãi, chờ cho đến khi hoa đã sắp tàn, vẫn không nghe được âm thanh quen thuộc vang lên.
Đường Nghiên kéo kéo ống tay áo Tiêu Tịch Tuyết, thấp giọng hỏi.
“Còn muốn bàn bạc chuyện gì nữa vậy?”
[Các sư thúc bị làm sao vậy? Tất cả đều ngồi thẳng lưng với chén trà trên tay.
Sư tôn không phải đã đi rồi sao? Chẳng lẽ chén trà kia có vị rất ngon? Uống xong mới có thể rời đi được?]
Tiêu Tịch Tuyết liếc mắt nhìn chén trà sư thúc và nhóm sư đệ sư muội sắp bị bóp vỡ, khóe miệng liên tục co giật.
"Không có việc gì.
Nếu ngươi muốn trở về, chúng ta hiện tại có thể rời đi.
"
Đường Nghiên: "Vậy đi thôi.
"
Nói xong, cậu hướng nhóm phong chủ cúi chào, trên mặt đều là tươi cười sáng lạn.
"Sư thúc, sư huynh, sư tỷ, ta cùng đại sư huynh trở về trước.
"
Vài vị phong chủ cảm thấy tiếc nuối thở dài: "Đi đi.
"
Hazz! Dưa lớn của chưởng môn sư huynh lại bị bỏ lỡ rồi.
Ai hiểu được cảm giác này!!
Phượng Sanh và Chúc Hoa phất phất tay, đáy mắt long lanh giọt lệ, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Dưa lớn! Dưa lớn của ta! Cứ như vậy ở trước mắt ta bay đi (′⌒`?).
Bọn họ khó chịu! Qúa khó tiếp thu rồi!
Cái loại cảm giác này tựa như, ngươi đói đến mức trước mắt ngươi xuất hiện lấp lánh ánh sao.
Lúc này có người nói sẽ nấu cho ngươi một bữa tiệc lớn xa hoa, cho ngươi cảm giác mơ màng không giới hạn.
Sau đó bưng cho ngươi một món ăn nhẹ ngon khai vị trước.
Ngươi đã ăn nó, vô cùng ngon, đối với bữa tiệc lớn xa hoa sau đó vô cùng mong chờ.
Kết quả!! Đầu bếp chết tiệt nói những món ăn nhẹ trước bữa tiệc này đã đủ cho ngươi ăn, bữa tiệc lớn xa hoa sẽ được nấu vào lần sau!
A a a! Thét chói tai! Khuôn mặt vặn vẹo! Tâm hồn bị tổn thương! ?(?`^′?)?
Chỉ là, mọi người dù buồn bã và tức giận đến mức nào cũng không dám lộ ra điểm đáng ngờ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ruộng dưa mọc chân dài chạy mất.