Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng


Sau khi rời khỏi đại điện nghị sự, trên đường trở về Tử Thần Phong.

Tiêu Tịch Tuyết đột nhiên hỏi Đường Nghiên: “Tiếp tục ở lại Tử Thần phong, hay là để ta sắp xếp cho ngươi một ngọn núi riêng?”
Đường Nghiên không cần suy nghĩ nói: "Ở Tử Thần Phong.

"
[Đùa à, tôi cũng không thể cách Tiêu Tịch Tuyết quá xa.

]
Lông mi Tiêu Tịch Tuyết hơi hơi run rẩy, một loại cảm xúc không rõ xẹt qua ở chỗ sâu trong con ngươi màu bạc của hắn.

Trái tim trong lồng ngực liên tục đập thình thịch.

[Ding— Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +5, tổng độ hảo cảm 30]
"Đi thôi.

" Tiêu Tịch Tuyết trầm giọng nói ra hai chữ, dẫn đầu cất bước rời đi.

Đường Nghiên vội vàng đi theo, nghe âm thanh hệ thống thông báo, cậu cười hắc hắc.

Nhiệm vụ tiến triển thật thuận lợi!
Theo thời gian, Tiêu Tịch Tuyết nhất định sẽ bị cậu cảm hóa, sẽ không hắc hóa biến thành đại phản diện.


Sau khi Phó Thủ Từ rời khỏi đại điện nghị sự, liền đến một trấn nhỏ ở chân núi Vạn Kiếm Tông.


Hắn ngựa quen đường cũ tiêu sái tiến vào một căn nhà.

Trong sân, một thiếu phụ xinh đẹp diễm lệ, bộ dạng thùy mị vui mừng đi tới nghênh đón hắn vào trong.

"Phó lang! Chàng đã lâu không tới thăm ta, người ta nhớ chàng muốn chết ~"
Nói xong, thiếu phụ kia giống như bị giọng điệu nũng nịu của mình làm ghê tởm, đột nhiên rùng mình một cái.

Phó Thủ Từ mặt mang ý cười, nhéo nhéo hai má mềm mại của thiếu phụ.

"Ta không phải đã đến thăm nàng rồi sao.

"
Bạch Nghệ yêu kiều choàng tay ôm lấy cổ Phó Thủ Từ, hơi thở như hoa lan phả vào tai hắn.

"Phó lang, ta muốn nói cho chàng một tin tức tốt, người ta mang thai.

"
Phó Thủ Từ: "!! Cái gì, nàng mang thai? Có hài tử của ta?"
Nam nhân trên mặt tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Nghệ.

Tu sĩ rất khó có con nối dõi, tu vi càng cao, mang thai con nối dõi lại càng khó khăn.

Phó Thủ Từ hiện giờ đã hơn bảy trăm tuổi, tu vi đã nửa bước vào độ kiếp cảnh.

Có một đứa con mang trong mình huyết mạch của hắn, Phó Thủ Từ nghĩ cũng không dám nghĩ.


Bạch Nghệ nhìn hắn trên mặt vui mừng, trong lòng không cảm xúc, nhưng vẫn là cười nói.

“Ta thật sự mang thai, không tin chàng nhìn xem.


Phó Thủ Từ vội vàng đặt tay lên bắt mạch cho nàng, sau khi kiểm tra, hắn phát hiện Bạch Nghệ quả nhiên đã có thai được ba tháng.

Tính tính ngày, khẳng định là đứa nhỏ của hắn.

Phó Thủ Từ vô cùng vui mừng, ôm chặt Bạch Nghệ vào lòng.

"A Nghệ! Thật tốt quá A Nghệ! Ta sắp có đứa nhỏ của mình và A Nghệ!"
Bạch Nghệ thừa dịp hắn cao hứng, vội vàng đưa ra một yêu cầu nhỏ.

"Phó lang, ta đang mang thai, hiện tại đã có hai cái miệng ăn, trước đó linh thạch chàng cho ta đã tiêu gần hết rồi.

Chàng xem! "
Phó Thủ Từ đối với Bạch Nghệ rất hào phóng.

Hắn trực tiếp lấy ra một tấm ngọc bài bạch kim, nói: “Bên trong có năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch, nàng dùng cái này trước, chờ lần sau ta lại đưa nàng nữa.


Bạch Nghệ không chút khách khí nhận lấy, vì để biểu đạt lòng biết ơn của chính mình, “Chụt” một ngụm hôn lên trên mặt Phó Thủ Từ.

"Cảm ơn Phó lang, yêu chàng nhất~"
Phó Thủ Từ hiện tại có thể nói là rất vui vẻ, hắn cười nói với Bạch Nghệ.

"A Nghệ, hiện tại nàng đang mang thai hài tử của ta, ta dự định chọn một ngày tốt để cử hành hôn lễ của chúng ta, nàng cảm thấy thế nào?"
“Trước đây nàng luôn từ chối, nhưng lần này nàng đã mang thai, đừng có từ chối nữa được không?”
Ánh mắt Phó Thủ Từ kiên quyết nhìn nàng, không cho phép nàng cự tuyệt hắn.

Bạch Nghệ cúi đầu, cơ thể cứng đờ, niềm vui sướng khi có được năm mươi vạn linh thạch cực phẩm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận