Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng


Giọng nói của cậu hàm chứa xin lỗi, nhưng tiếng lòng của cậu cậu lại mang theo nồng đậm khó có thể tin được.

[Cái quái gì vậy?! Đứa nhỏ đó không phải của sư tôn cũng không phải của Lương lão đăng?! Chẳng lẽ còn có người thứ ba? 〣( oΔo ) 〣]
"Phần thưởng dành cho ba người đứng đầu trong cuộc thi lần lượt là! ! "
Trái tim treo lơ lửng của Phó Thủ Từ cuối cùng cũng chết.

Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên lắp bắp, nắm đấm ngày càng siết chặt hơn, những đốt ngón tay phát ra nhiều tiếng rang rắc giòn tan không dễ nghe thấy.

Trong lòng Lương Khâu cũng chết lặng, sắc mặt tối tăm âm trầm, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh quái dị.

Đối với trong lời nói của Đường Nghiên, kỳ thực hắn đã tin hơn phân nửa.

Hắn cùng Bạch Nghệ ở chung mười năm, chuyện trước đó Bạch Nghệ mang thai không lâu, chỉ có hắn là người duy nhất biết được!
Quần chúng còn lại ăn dưa trong đại điện: Mẹ nó! Càng nổ càng nát!
[Ồ ồ, thì ra là thế, làm tôi sợ muốn chết.

Còn tưởng sư tôn bị đeo hai cái mũ xanh, hóa ra Bạch Nghệ kia chỉ thông đồng với sư tôn và Lương Khâu.

]
Phó Thủ Từ: Vậy mà lại vi diệu cảm thấy may mắn là chuyện gì xảy ra?

Lương Khâu: Vậy vẫn được!
Hai người vừa mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại cùng lúc nhìn về phía đối phương.

Từ từ! Vậy đứa nhỏ kia rốt cuộc là của ai?
"Khụ khụ.

" Bên tai vang lên tiếng ho khan kịch liệt của Đường Nghiên.

Dẫn tới mọi người trong đại sảnh đều hướng ánh mắt nóng bỏng về phía cậu.

Đường Nghiên: "! "
[Chết tiệt! Hệ thống phế vật nhà cậu tại sao cứ thích nói chuyện một nửa?]
[Chuyện Bạch Nghệ là nam nhân sao cậu không nói sớm với tôi, làm hại tôi bị sặc nước trà trong miệng… Đợi một chút!!]
[Cậu vừa mới nói cái gì? Bạch Nghệ là nam… Nam nhân?! Thiếu phụ xinh đẹp biến thành nam nhân xinh đẹp?? Mẹ kiếp! Não nhỏ của tôi bị héo rồi! o_o???]
Âm cuối của Đường Nghiên là vì giật mình cất cao giọng.

Cậu tự não bổ ra nam nhân xinh đẹp có hai cái bánh bao lớn trước ngực, ở trước mắt Phó Thủ Từ và Lương Khâu tạo dáng, còn cất giọng làm nũng.

Cậu thật sự nhịn không được muốn nôn rồi.


[Mẹ nó! Qúa cay mắt rồi!]
Phó Thủ Từ ánh mắt đờ đẫn: A?! (?_??)
Lương Khâu: ???
Những người khác: Wow!! Hình tượng thái thái cũng quá sụp đổ rồi? Ba nam nhân~ hắc hắc~~
Nguy rồi, đầu óc bọn họ bị phế liệu màu vàng làm ô nhiễm rồi!
Ánh mắt bát quái của các trưởng lão và đệ tử chân truyền của Thần Dược Tông không khỏi đổ dồn vào Lương Khâu.

Không ngờ Đại trưởng lão ngài lại là người như vậy.

Ngày thường thì nghiêm túc cứng nhắc, nhưng ở nơi riêng tư thì lại thật biết chơi, hắc hắc ~
Đại đệ tử Lương Khâu Hầu Nghiêm miệng khẽ giật giật, nhìn nhằm chằm vào bóng lưng Lương Khâu.

Đây là trưởng bối mà hắn tôn kính kính yêu như phụ thân, nhưng hôm nay, tại sao hắn lại có cảm giác như có thứ gì đó trong ngực “Răng rắc” rồi vỡ tan?
[Hệ thống cậu mau nói cho tôi biết đàn ông mang thai như thế nào? Cậu có phải đang trêu đùa tôi đúng không?] Đường Nghiên tràn đầy nghi hoặc.

Những người khác cũng thầm nghĩ: Đúng rồi, nam nhân làm sao có thể mang thai?
[A? Bạch Nghệ căn bản không mang thai? Hắn nói hắn đang mang thai là vì muốn lừa linh thạch của sư tôn và Lương lão đăng?]
[Trong mười năm qua, Bạch Nghệ ở chỗ sư tôn làm thiếu phụ xinh đẹp, ở chỗ Lương Khâu lại là mỹ nhân ôn nhu hiền thục? Chân thân của hắn vậy mà lại là hồ ly tinh, còn là một nam hồ hy tinh tinh thông biến hóa?]
[Chết tiệt, nam hồ ly tinh này thật khiến người ta phải kinh ngạc.

Ở trước mặt hai cái Động Hư đạo tôn đều không để lộ một khuyết điểm nào, trâu bò.

]
Phó Thủ Từ và Lương Khâu bối rối nhìn nhau.

Mười năm qua bọn họ là thật sự không phát hiện ra một chút manh mối đáng ngờ nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận