Đường Nghiên hơi nhướng mày.
[Trước đây lần đầu gặp sư tôn cậu đã nói với tôi người tình kia đối với sư tôn không phải là tình yêu chân thành, không nghĩ tới sau này lại đào ra nhiều chuyện như vậy.]
[Vẫn là cần phải cài đặt ứng dụng chống lừa đảo quốc gia.
Ngay cả cường giả đạo tôn còn bị kẻ lừa đảo lừa dối.
Bị lừa tới mười năm, lừa thân thể lừa tiền lừa luôn cả trái tim, ha ha.]
[Câu nói kia rất hay, đừng tưởng rằng chính mình sẽ không bị lừa, chỉ là do cậu chưa gặp phải kẻ lừa đảo thích hợp mà thôi.]
Những người còn lại âm thầm gật đầu đồng ý.
Phượng Sanh “A” một tiếng có chút giác ngộ ở trong lòng.
Tiểu sư đệ nói thật sự có đạo lý!
Những thứ khác thì nàng không có nhiều lắm, nhưng tiền thì nàng có rất nhiều!
Lừa tình cảm của nàng thì có thể, nhưng nếu là lừa tiền của nàng, không được!! Ai dám lừa tiền của nàng!!
Nàng thật sự rất cần một tiểu sư đệ giúp nàng kiểm tra!
"Không biết Lương trưởng lão cùng các vị trưởng lão của Thần Dược Tông có bổ sung gì về cuộc thi không?"
Phó Thủ Từ chậm rãi phun ra một hơi, cố gắng hết sức làm ra vẻ như không có chuyện gì.
Lương Khâu sắc mặt u ám, lạnh lùng nói.
"Không có."
Đường Nghiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán.
[Nghe đồn sư tôn và Lương lão đăng có quan hệ không tốt.
Có vẻ như tin đồn đó là sự thật.]
[Đúng rồi, hệ thống, vừa rồi quên hỏi, Bạch Nghệ kia yêu đương với sư tôn và Lương lão đăng mười năm, không có khả năng ở chung mười năm lại chưa cùng nhau làm chuyện đó phải không?]
Những người còn lại mắt sáng như đuốc: Chúng ta cũng vô cùng tò mò!
Phó Thủ Từ và Lương Khâu trong lòng âm thầm run rẩy.
Người trước đang định mở miệng nói chuyện để chuyển hướng sự chú ý của Đường Nghiên.
Tiếng lòng của Đường Nghiên đã vang lên trước.
[Đã từng ngủ?]
[Không phải chứ, đàn ông và phụ nữ có cảm giác khác nhau phải không? Vậy thì tại sao bọn họ lại không phát hiện ra?]
[Ừm? Hóa ra Bạch Nghệ đã di truyền từ trong bụng mẹ, hắn rất giỏi bố trí ảo cảnh, dưới tu vi Đại Thừa sẽ không có người phát hiện ra, trách không được hai người kia lại không biết.]
Đường Nghiên có chút không phúc hậu âm thầm cười trộm một cái.
[Ha ha, tưởng tượng sư tôn và Lương lão đăng quấn chăn thành con nhộng thật là buồn cười chết mất.]
Những người khác: Ha ha ha, chính mình quấn thành một con nhộng...!thảm quá.
Tiêu Tịch Tuyết nâng chén trà lên, không nhanh không chậm liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Lông mày khẽ nhíu thầm nghĩ: Chuyện này, sao Đường Nghiên lại hiểu được nhiều như vậy?
Phó Thủ Từ và Lương Khâu: "..."
Cảm nhận được mơ hồ những ánh mắt đánh giá chung quanh, Phó Thủ Từ và Lương khâu trên mặt đều không có gì khác thường.
Trong lòng lại âm thầm rơi nước mắt tủi nhục.
A a ~~ Hắn đường đường là chưởng môn Vạn Kiếm Tông, hôm nay cái mặt già này hoàn toàn mất hết rồi!
A a ~~ Hắn đường đường là đại trưởng lão Thần Dược Tông, hôm nay ở tại Vạn Kiếm Tông, hoàn toàn mất hết mặt mũi rồi!
Hai người đột nhiên ngước mắt nhìn đối phương.
Ngay lập tức, ý nghĩ giống nhau chợt lóe lên trong đầu bọn họ rồi biến mất.
Còn may! Còn có lão già này cùng mình cùng nhau mất mặt.
"Khụ khụ, thi đấu giữa hai tông môn đã quyết định, Lương trưởng lão, bản tôn có chuyện muốn cùng ngươi trao đổi một chút."
Phó Thủ Từ sợ Đường Nghiên lại thả ra một quả dưa lớn khiến người khác tức đến mức đau tim.
Tùy tiện nói nói mấy câu liền đem mọi người giải tán, chỉ giữ lại một mình Lương Khâu.