Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng


Sau khi mọi người rời khỏi đại điện, cửa đại điện đóng sầm lại.

Phó Thủ Từ còn cẩn thận bố trí thêm một cái trận pháp ngăn cách thần thức.

"Nói đi, thanh âm thần bí vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?" Lương Khâu sốt ruột hỏi.

Khi thanh âm thần bí vang lên lần thứ hai, hắn vốn muốn dùng thần thức kiểm tra.

Kết quả còn chưa chờ hắn hành động, hắn liền nhận được thần thức truyền âm của Phó Thủ Từ.

Sau đó, quả nhiên như lời Phó Thủ Từ nói, thần thức của hắn đã bị một lực lượng khủng bố áp chế.

Hắn nhẫn nhịn rất lâu, nhịn cho đến khi những bí mật của hắn bị các sư đệ sư muội, đệ tử biết được, nhịn cho đến khi cái khuôn mặt già này mất hết mặt mũi.

Hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể yêu cầu một câu trả lời.

Phó Thủ Từ sâu kín thở dài, kể lại cho Lương Khâu toàn bộ quá trình nghe thấy tiếng lòng của Đường Nghiên.


Đối phương khó có thể tin được trừng lớn hai mắt.

"Cho nên vừa rồi sức mạnh khủng bố áp chế ta chính là từ chí bảo khí linh mà ngươi nói tới?"
"Đúng.

"
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Lương Khâu hít một ngụm khí lạnh.

"Lực lượng áp chế mạnh mẽ kia là lực lượng mạnh nhất mà ta từng chứng kiến.

Ngay cả người từng là sư tôn của ta lực lượng cũng không có khủng bố được như vậy!"
Một ngàn năm trước, sư tôn của hắn đã phi thăng thượng giới.

Phó Thủ Từ xoa xoa mặt, "Ta cũng chưa từng thấy qua khí linh nào tồn tại cường đại như vậy.

"
Vạn Kiếm Tông có ba vị Thái thượng trưởng lão, ba người đều là những cường giả Đại Thừa cảnh.

Trong đó vị kia đã bế quan năm trăm năm… Ấn Tố thiên tôn chính là đã đến giai đoạn nửa bước phi thăng.

Ấn Tố thiên tôn chính là một trong những người có chiến lực mạnh nhất ở Tiên Linh đại lục, nhưng lực lượng áp bách trên cơ thể nàng vẫn không thể so sánh với khí linh trên cơ thể Đường Nghiên!
Nhìn thấy vẻ mặt đông cứng của Lương Khâu, Phó Thủ Từ nhanh chóng mỉm cười trấn an hắn.

"Ngươi cũng đừng quá lo lắng, khí linh kia chỉ là muốn xem bí mật của chúng ta mà thôi, công khai xử tội sẽ khiến khuôn mặt già của chúng ta mất hết, tạm thời không có nguy hiểm gì.

"
Lương Khâu: "! " Chết tiệt chuyện như này còn chưa đủ nghiêm trọng?
Tưởng tượng ánh mắt nóng rực của các sư đệ, sư muội và các đệ tử nhìn hắn, hắn hận không thể đem não mình phá hủy rồi tạo lại!
Trong đại điện có thể nghe thấy những tiếng thở dài bất lực rất lâu.


Nửa canh giờ sau, hai luồng sáng trắng lần lượt rời khỏi Vạn Kiếm Tông, đi thẳng về phía trấn nhỏ dưới chân núi.


Ngay lúc Bạch Nghệ chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mới quay người lại, một thân ảnh màu trắng mang theo tiên khí bay lượn hạ xuống trước mặt nàng.

Tập trung nhìn kỹ, đó chính là Phó Thủ Từ, người mà nàng mới gặp vài ngày trước.

Bạch Nghệ sửng sốt, sau đó định thần lại, lập tức che lấy cổ họng, bước từng bước nhỏ đi về phía Phó Thủ Từ.

"Phó lang, sao chàng lại tới đây? Chàng không phải đang bận việc tông môn sao?"
Lần này Phó Thủ Từ không bước tới ôm Bạch Nghệ như lần trước, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn nàng.

Hãy nghe giọng nói nhỏ này, nhìn những bước đi nhỏ này, nhìn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như nước này!
Nhìn thế nào cũng không giống như một nam nhân hôi thối.

Bạch Nghệ bị hắn nhìn chằm chằm, sợ hãi hỏi: "Phó lang, hôm nay chàng làm sao vậy?"
Phó Thủ Từ mặt không chút thay đổi mở miệng, "Hôm nay ta dẫn một người tới gặp nàng.

"
"Ai vậy?" Bạch Nghệ khó hiểu.

Khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Nghệ nhìn thấy một người từ phía sau Phó Từ đi ra, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ.


Bạch Nghệ lập tức lại mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc.

"Phó lang, đây là ai? Là bạn của chàng sao?"
Bạch Nghệ vừa gặp Lương Khâu trong ánh mắt đầu tiên thật sự có chút hoảng sợ.

Nhưng sau khi phản ứng lại, hắn lập tức ngừng hoảng hốt.

Hắn ở trước mắt Phó Thủ Từ và Lương Khâu hoàn toàn là dùng hai khuôn mặt khác nhau.

Lương Khâu tuyệt đối không có khả năng nhận ra chính mình là người mà hắn đã yêu suốt mười năm!
"Ha hả!" Lương Khâu cười lạnh một tiếng.

Không nói hai lời trực tiếp phát động công kích về về phía Bạch Nghệ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận