Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng


Tất cả mọi người, bao gồm cả Tiêu Tịch Tuyết đều chăm chú và im lặng lắng nghe động tĩnh của người bên cạnh.

Ngay cả Phượng Sanh và Lê Mặc cũng không còn tâm trạng vui vẻ cắn hạt dưa nữa.

Trên lôi đài, động tác các đệ tử cũng bắt đầu chậm lại.

Về phần những đệ tử dưới Kim Đan kì, không biết đã xảy ra chuyện gì, mặt đều ngơ ngác nhìn các sư huynh sư tỷ chậm chạp đấu kiếm trên lôi đài.

Đã xảy ra ra chuyện gì?
Vừa rồi còn đánh ta chết ngươi sống, chiến đấu vô cùng kịch liệt, tại sao đột nhiên trở lên nhẹ nhàng như đang chèo thuyền vậy?
Các trưởng lão vậy mà cũng không quản?
Nhưng mà đợi sau một lúc lâu, mọi người cũng không có nghe được âm thanh quen thuộc kia nữa.

Mọi người: ! Hết rồi?
"Ha ha! Lâm sư đệ, xem chiêu!"
"Hay lắm, sư huynh, ngươi dám đánh lén ta sao?"
"! "

Trong phút chốc, kiếm quang lóe sáng rực rỡ trên lôi đài, các đệ tử Kiếm Tông giống như liều mạng tung chiêu về phía đối phương.

Phó Thủ Từ và các cao tầng lo lắng đến mức suýt nữa vò đầu bứt tai.

Khi nào Ma tộc sẽ ngóc đầu trở lại?
Trong Vạn Kiến Tông của bọn họ có kẻ phản bội của Ma tộc ẩn núp bên trong hay không?
Về chuyện của Ma tộc, tại sao ngươi không thể nói thêm nhiều hơn!!
Vừa rồi một tia sét mang theo lửa điện phát ra.

Khiến cho đám cao tầng bọn họ trong lòng lo lắng bất an, hiện tại cái miệng bọn họ giống như quả hồ lô, thật là tai hại!
Phó Thủ Từ hận! Hận tiểu ngũ nhà mình có tật xấu thích nói chuyện chỉ nói một nửa.

Đường Nghiên cũng không biết vài lời suy nghĩ khác biệt của mình có thể khiến nhiều người ở đây tâm trạng trở nên không ổn.

Cậu tiếp tục theo dõi trận đấu trên lôi đài một cách vui vẻ.

Hệ thống lại nói: [Kí chủ kí chủ, kiểm tra phát hiện Hứa Chân Chân có dưa, có muốn ăn hay không?]
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Nghiên lập tức sáng lên, [Ăn, nói nhanh đi!]
Đôi mắt của Phượng Sanh cũng sáng lên, nàng lại cầm lên một nắm hạt dưa, không quên lấy hai nắm cho Lê Mặc và Thôi Nghi Xu ở bên cạnh.

Các đệ tử thân truyền còn lại đều ưỡn thẳng lưng, trong mắt lên một tia hưng phấn.

Có dưa, có dưa!
Ha ha ha, Đường sư đệ lại mang một quả dưa lớn tới!
Mạng nhỏ thì sao, về sau lại nói, hiện tại ăn dưa quan trọng hơn!!!
Tiếng lòng của Đường Nghiên cực kì hung phấn.

[Chết tiệt!! Hứa Chân Chân và lão quái Phân Thần kì trước kia bảo hộ nàng đang thông đồng ở cùng một chỗ!]
[Hiện tại hai người đang giúp nhau cởi quần áo, chuẩn bị cho một hồi… trao đổi học thuật?]
[Mẹ nó! Chiếc yếm thêu uyên ương màu hồng nhạt của Hứa Chân Chân đang được treo trên đầu lão quái Phân Thần kì!!]
Mọi người: Không ngờ!! (? ˙o˙)? Đủ bùng nổ!!

Hứa Ưu muốn nói lại thôi, ngay cả Vệ Liên Y vẻ mặt cũng có chút phức tạp.

Phía sau Hứa Ưu, hai đệ tử thân truyền mặc áo bào trắng và áo bào xanh sắc mặt khó coi.

Nam tử áo trắng tên là Cừu Tử Nguyên, còn nam tử áo xanh tên là Cố Thanh Lăng.

Hai người nhìn nhau, trong mắt cuồn cuộn khiếp sợ.

Hai người bọn họ đều thích Hứa Chân Chân, đối với Hứa Chân Chân là thật lòng.

Vô số đệ tử Đan Phong đều biết hai người bọn họ thích Hứa Chân Chân, giờ phút này nghe được chuyện như thế sắc mặt tự nhiên không tốt.

Cố Thanh Lăng và Hứa Chân Chân còn từng có một đoạn tình cảm.

Lúc này, hắn cảm nhận được ánh mắt mắt xem kịch của mọi người đang lén lút nhìn hắn, cả người cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.

Hơn nữa những cái ánh mắt nóng rát này cứ nhìn lên đỉnh đầu hắn, như thể trên đầu hắn thật sự có một cái nón xanh(*)!
(*) Cắm sừng
Rõ ràng hôm nay hắn chỉ dùng một dây vải để buộc tóc, chẳng qua dây vải đấy lại có màu xanh lam.

Mà các đệ trên lôi đài dường như đã có ước hẹn, tất cả kiếm chiêu công kích đều bắt đầu chậm lại.


Đôi môi mỏng của Đường Nghiên hơi cong lên, ánh mắt xẹt qua tia kì quái.

[Lão quái Phân Thần kia đã gần một ngàn tuổi, so với phụ thân của Hứa Chân Chân còn lớn hơn biết bao nhiêu tuổi, Hứa Chân Chân vậy mà cũng có thể cho vào miệng?!]
[Tôi thấy Hứa Chân Chân là thật sự đang đói bụng, sẽ không thật sự là người trong ảnh đấy chứ? Lão quái kia da mặt lỏng lẻo còn có nếp nhăn? Trong ảnh hắn còn có một cái miệng đầy răng vàng, trên da còn có đốm đồi mồi và có mùi của người già?]
[Hơn nữa lão quái kia đã ba trăm năm không tắm, Ọe~~ Mẹ nó, tôi sắp nôn rồi.

]
Đường Nghiên vội vàng nhấp một ngụm linh trà, hương trà thơm nồng lan tỏa trong miệng, cuối cùng cũng áp chế cảm giác buồn nôn trong lòng.

Mọi người:! Ọe~~ (ー_ー)!!
Ba, ba trăm năm không tắm?!
Chấy rận trên người đã sinh sản qua hàng trăm triệu thế hệ rồi đi?
Ọe~~ Thật sự muốn nôn, nhưng bọn họ vẫn phải liều mạng chịu đựng!
Vì vậy, rất nhiều người khóe miệng không ngừng run rẩy, có người nhéo vài cái vào đùi, có người cầm chén trà liên tục uống vài ngụm, có người cắn môi chịu đựng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận