Phó Thủ Từ và Hứa Ưu nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lạnh lùng nguy hiểm trong mắt đối phương.
Những phong chủ khác trong mắt cũng đều có một tia nguy hiểm.
Bọn họ nắm chặt hai tay, oán hận quay đầu nhìn lại mật thất.
Hừ! Nếu không phải Hứa Chân Chân vẫn còn hữu dụng, bọn họ đã sớm quay lại giết chết ma nữ này!
Vạn Kiếm Tông chính là tông môn đã nuôi dạy nàng từ nhỏ đến lớn, rút đi linh mạch của Vạn Kiếm Tông, sao nàng ta dám làm vậy!
Hứa sư huynh yêu thương sủng ái nàng đến lớn, nàng lại có suy nghĩ muốn giết phụ thân!
Đường Nghiên không chú ý tới ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí muốn giết người của các phong chủ.
Cậu nhớ tới kết cục của mình trong sách, thầm mắng antifan đã đem cậu viết vào trong sách.
[Mẹ nó! Kết cục của tôi trong sách cũng chẳng khá hơn là bao, bị lấy đi hai mắt, bị lấy Nguyên Anh, chắn lôi kiếp, cống hiến máu, cuối cùng thần hồn mất đi, cái sau còn thảm hơn cái trước.
]
Nghĩ nghĩ, Đường Nghiên nhìn Tiêu Tịch Tuyết bên cạnh.
Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, [May mắn lúc trước ở núi Thần U người cứu tôi là Tiêu Tịch Tuyết, nếu như bị Hứa Chân Chân cứu, có lẽ chính mình phải vì Hứa Chân Chân cống hiến tất cả.
]
[Dù sao Hứa Chân Chân chính là một lỗ đen khổng lồ, ai lọt vào đó sẽ gặp xui xẻo.
]
Đáy mắt Tiêu Tịch Tuyết run lên, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn lúc trước hắn ở trên thuyền linh nhìn thấy tình cảnh bi thảm của người này, không chút do dự bay xuống cứu cậu.
Lê Mặc, Phượng Sanh, Thôi Nghi Xu cũng không dấu vết nhíu nhíu mày.
Kết cục của tiểu sư đệ lại thảm như vậy?!
Lấy hai mắt, lấy Nguyên Anh của cậu, v.
v.
, đều là cống hiến cho Hứa Chân Chân? Cuối cùng thế nhưng còn vì Hứa Chân Chân mà thần hồn cũng mất?
Gương mặt ba người trở nên lạnh lùng, trong lòng đối với Hứa Chân Chân dâng lên nồng đậm sát khí.
Tiểu sư đệ của bọn họ đáng yêu như thế này, Hứa Chân Chân sao dám đối xử với cậu như vậy!!
Mấy người lại nghĩ tới hiện giờ Đường Nghiên không có tu vi, nhất thời càng thêm lo lắng.
Lê Mặc dự định khi trở về sẽ luyện chế một ít đan dược cứu mạng.
Phượng Sanh nghĩ trở về sẽ khắc ấn một ít kiếm phù ngăn cản công kích.
Thôi Nghi Xu tính toán sẽ vẽ thêm một số trận bàn, phòng thủ, tấn công, tụ linh! mỗi thứ một ít.
Ngay cả Vệ Liên Y đang đỡ Hứa Ưu cũng nhìn Đường Nghiên, ánh mắt lộ ra lo lắng.
Nàng cũng âm thầm quyết định, trở về sẽ lấy một ít thủ đoạn bảo mệnh của lão phụ thân nhà mình.
Chờ sau này có cơ hội nàng sẽ đưa cho Đường Nghiên, để cho cậu có thêm một cái cái bảo đảm an toàn tính mạng.
Phó Thủ Từ xua tay, phân phó mọi người đều tự trở về.
Sau đó, hắn mang theo lão quái Phân Thần kì và nữ nhân kia, gọi tất cả các phong chủ rồi vội vàng rời đi.
Đường Nghiên đi theo Tiêu Tịch Tuyết, đang định rời đi.
Đột nhiên cậu nghe thấy một đệ tử Đan Phong đang nói chuyện với một nam tu sĩ diện mạo tuấn tú khoác áo bào màu xanh.
"Cố sư huynh, đệ có một số câu hỏi về luyện đan muốn thỉnh giáo huynh.
”
Nam tu sĩ khoác áo bào màu xanh gật đầu nói: “Ngươi cùng ta quay về đỉnh phong đi.
”
Đường Nghiên liếc nhìn hai người, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia hứng thú.
[Thỉnh giáo đan đạo, họ Cố, còn áo bào màu xanh.
Chẳng lẽ hắn chính là một trong tam đại liếm cẩu của Hứa Chân Chân, Cố Thanh Lăng?]
Cố Thanh Lăng sửng sốt: Liếm cẩu? Ý gì?
Hắn nhìn về phía Đường Nghiên, không quên cực kì thân thiện gật đầu.
Đường Nghiên cũng mỉm cười đáp lại, ngay sau đó, tiếng lòng vui sướng khi thấy người khác gặp họa nổ vang bên tai các đệ tử.
[Cố Thanh Lăng xưa nay cực kì ái mộ Hứa Chân Chân, còn vì Hứa Chân Chân chia tay nhớ mãi không quên nhiều năm.
Sau đó, Hứa Chân Chân trở về Ma tộc, hai đại liếm cẩu Cố Thanh Lăng và Cừu Tử Nguyên cũng theo nàng tới Ma tộc.
]
[Vì để ki kiểm soát tốt hơn hai đại liếm cẩu, Hứa Chân Chân dùng bí pháp xóa bỏ nhận thức của Cố Thanh Lăng và Cừu Tử Nguyên, khiến cho hai đại thiên kiêu Đan Phong hoàn toàn biến thành những con chó chỉ biết sủa xung quanh nàng.
]
Đường Nghiên nhớ lại ký ức, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ quái dị.