Nói xong, Đường Nghiên không khỏi lại liếc nhìn nam nhân, trọng điểm ánh mắt đều là nhìn đối phương.
Ánh mắt đối phương nhìn cậu rất xa lạ, một chút quen thuộc ở thời hiện đại cũng không có.
Đường Nghiên thu hồi ánh mắt, trong lòng đã hiểu được vài phần.
[Còn may, còn may! ]
Nếu người này thật sự giống như cậu mang theo ký ức hiện đại, cậu nhất định sẽ mặc kệ tất cả.
Cậu thực sự không thể làm được!
Hai người bọn họ đều luôn không hợp nhau, muốn Đường Nghiên công lực hắn, cùng hắn kết nghĩa tình huynh đệ, ha hả, nằm mơ đi!
Tiêu Tịch Tuyết: Còn may cái gì?
Nhìn thấy đôi mắt Đường Nghiên dường như đang xuyên qua hắn để nhìn người khác, Tiêu Tịch Tuyết trong lòng cảm thấy không vui.
Hắn mím môi, lạnh nhạt nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước.
”
"À, được.
"
………….
.
Tiêu Tịch Tuyết cứu người cứu đến cuối cùng, mỗi ngày đều nấu một chén linh dược dưỡng thân thể đưa cho Đường Nghiên uống.
Đồng thời còn luyện thêm một ít đan dược trị thương cho cậu.
Sau khi điều dưỡng vài ngày, tình trạng vết thương của Đường Nghiên đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sau này cậu sẽ hoàn toàn trở thành một phế nhân, thậm chí ngay cả luyện khí kì cũng không thể đánh bại được.
Hôm nay, Đường Nghiên thay một bộ hồng y vô cùng nổi bật, khiến dung mạo của cậu càng thêm tuấn mỹ.
Chúc Hoa vừa thấy cậu từ trong phòng đại sư huynh nhà mình đi ra, nhiệt tình nói.
"Đạo hữu, lại đây ngồi đi, ta tên là Chúc Hoa, đạo hữu tên là gì?"
Chúc Hoa?
Đường Nghiên nhướng mày, đi về phía hắn.
[Là đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông Phù Phong, thiên phú cũng coi như xuất chúng, nhưng đáng tiếc! ]
Chúc Hoa: “???” Âm thanh đó phát ra từ đâu vậy?
Đối diện nữ tu sĩ Tần Sương chậm nửa nhịp, sau khi phản ứng lại, kinh ngạc nhìn xung quanh.
Đường Nghiên ngồi trên ghế, mỉm cười gật đầu với Chúc Hoa và Tần Sương.
"Chào hai vị đạo hữu, ta tên Đường Nghiên.
"
Chúc Hoa và Tần Sương không hẹn mà cùng trừng hai mắt.
Giọng nói vừa rồi là của Đường Nghiên trước mắt này!! Là tiếng lòng của hắn?
Hai người đồng thời nhìn vào mắt đối phương, thấy sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh.
Bọn họ không khỏi tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ chỉ có mình mình có thể nghe được tiếng lòng của Đường Nghiên sao?
Tần Sương vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đường Nghiên: "Chào đạo hữu, ta tên Tần Sương.
"
[Tần Sương, Ồ! Lại là thiên kiêu của Vạn Kiếm Tông! Đáng tiếc giống như Chúc Hoa, kết cục cuối cùng cũng không khá hơn là bao.
]
Chúc Hoa cùng Tần Sương: "???" Hả?
[Hai người này là bởi vì nguyên nhân gì nhỉ?]
Chúc Hoa bình tĩnh rót cho Đường Nghiên một chén linh trà, dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Tần Sương cũng như vậy.
Đường Nghiên tiếp nhận, nói tiếng cảm ơn, tiếng lòng cũng đồng thời phát ra.
[Thì ra là bởi vì bên cạnh người có bằng hữu giở trò, không phải chứ, Đường Sơ kia cũng quá ác độc rồi?]
[Chỉ vì ghen ghét thiên phú của Chúc Hoa và Tần Sương, ghen ghét bọn họ có thể tiến vào Vạn Kiếm Tông, liền nghĩ kế lừa hai bọn họ tiến vào một tiểu bí cảnh?]
[Không phải người bình thường sẽ là suy nghĩ nắm bắt cơ hội chạy nhanh ôm đùi hay sao?]
[Chậc chậc, thần hồn mất đi, hồn phi phách tán, ngay cả đầu thai chuyển thế cũng không thể, thật sự đủ thê thảm.
]
Chén trà trên tay Chúc Hoa run rẩy dữ dội.
Hắn theo bản năng muốn hỏi ra tiếng.
Há miệng nhưng lại giống như bị mất tiếng, làm như thế nào cũng không thể phun ra nổi một chữ "***"
"???"
Chúc Hoa trong lòng kinh hãi, mới vừa rồi khi hắn mở miệng, giống như có một cỗ lực lượng thần bí quấy phá, áp chế hắn không cho hắn nói chuyện.
Mà lúc này, hắn đột nhiên phát hiện Tần Sương đối diện trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Một ý nghĩ khó tin chợt lóe lên trong đầu Chúc Hoa.
Chẳng lẽ, Sương Nhi cũng giống như hắn, cũng có thể nghe được tiếng lòng của Đường Nghiên?