“Cậu đi học đi, tôi bỏ tiền cho cậu!” Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên.
Yến Trà và mọi người nhìn về phía tiếng nói phát ra, nhìn thấy đám trẻ ra ngoài chơi không biết về từ bao giờ, lác đác đứng một vòng, có mấy đứa còn cầm cần câu và lưới đánh cá.
Đứa trẻ lên tiếng đứng ở chính giữa, là một cô gái vô cùng xinh đẹp hút mắt.
Cô gái và những đứa trẻ bên cạnh rất khác nhau, chỉ quần áo thôi cũng đã khác rồi.
Áo dài lụa hơi vàng mỏng manh, trên áo thêu hoa văn phức tạp kín mít, mỗi một đường thêu ở mặt áo đều ánh lên màu sắc rực rỡ, trông không tầm thường chút nào, gió nhẹ lướt qua còn có vầng sáng chợt lóe lên, phong thái rất đặc biệt.
Cô gái nhìn chằm chằm Yến Trà như đang quan sát một vật phẩm giá cao gì đó, biểu cảm ấy khác hẳn biểu cảm của các cô các dì, không phải thương xót, không phải kiểu hứng thú bỗng trỗi dậy, mà giống như lúc trước Yến Trà theo ông chủ đi tuyển nhân viên rồi gặp được hạt giống vừa ý mình.
Yến Trà cứ đứng như thế, nhìn lại cô gái, không đưa ra phản ứng gì ngay lập tức.
Những người phụ nữ bên cạnh nghe thấy tiếng thì đứng lên, Lưu Lan Phương nghe cô gái nói thế thì vô cùng vui vẻ, vội vàng rót trà chào hỏi: “Đây chẳng phải là quản lý Tiểu Kim ư? Hôm nay là ngày gì mà lại có ngọn gió quý hiếm đưa cô tới chỗ tôi vậy chứ.
”
Cử chỉ và lời nói của Lưu Lan Phương đều cho thấy rằng thân phận của cô gái này rất đặc biệt, chắc là nhân vật không tầm thường nào đó trong trấn.
Cô gái vung tay coi như đáp lời, cất bước đi tới trước mặt Yến Trà, lúc này Yến Trà mới thấy cô gái này cao gần bằng cậu.
Cô gái đi quanh người Yến Trà mấy vòng, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản không hề giống nói giỡn chút nào: “Cậu thấy thế nào?”
Yến Trà nhìn cô gái: “Cô có thể cho tôi đi học thật sao?”
Sau khi nhận được câu trả lời như ý muốn, Yến Trà bị cô gái kia dẫn đi.
Trên đường quay về phòng chứa củi lấy đồ, Lưu Lan Phương kéo Yến Trà lại nói một hơi dài.
Cô gái đó là quản lý trẻ của nhà họ Ẩn có tiền có thế nhất trấn trên.
Từ khi mới bi bô tập nói là người ta đã bắt đầu tiếp nhận đào tạo chuyên môn để sau này đảm nhận công việc của phụ huynh nhà mình rồi.
Đừng khinh thường người quản lý trẻ tuổi này.
Vì có cây cổ thụ nhà họ Ẩn chống lưng nên gia đình cô bé rất có tiếng nói trên trấn.
Chỉ cần đi hỏi thăm bâng quơ vài câu thôi là biết, có nhà nào mà không nể mặt quản lý Kim chứ.
Để thành lập mạng lưới giao tiếp của riêng mình, cô gái này đã bắt đầu công khai tuyển chọn và tài trợ tiền tài giáo dục cho những người trẻ tuổi có tiềm năng khắp trấn từ rất lâu rồi.
Đến khi người được chọn có thể làm được việc, cô bé sẽ sắp xếp bọn họ vào những vị trí phù hợp để làm việc cho mình.